Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6: Lét Lút Yêu Bạn Của Anh Trai

Mọi chuyện thuận lợi theo kế hoạch Hứa Vi Vi.

Tôi lâu trong tắm, đợi đèn tắt, mới khoác áo mi bước ra lén lút.

Làn hơi nước ẩm từ tắm lan tỏa, làm không khí thêm ngột ngạt.

Tôi khoác khăn tắm mềm mại, tìm bóng anh trong khách.

Trên sofa có chiếc chăn không thấy người.

Tôi hồi hộp, càng hoảng hốt, vội nhắn Hứa Vi Vi:

“Anh mất rồi.”

mất?”

“Ừ, chị Vi Vi, liệu có phải… anh không con gái ?”

Hứa Vi Vi gửi icon mặt nghiêm túc: “Anh từng chạm vào em chưa?”

“Ờ… kiểu như… chưa, chưa chạm gì cả.”

Cô im lặng rồi gửi tin nhắn :

“Con bé, em chuẩn bị tinh thần . Ôn lớn tuổi, chưa từng có bạn gái, nếu không phải không con gái thì có thể… anh không ổn.”

Điện tôi đang bật loa to nhất.

Giọng Hứa Vi Vi vang khắp .

Tôi đơ người, thấy anh dựa ban công, ánh đèn neon trời soi rõ bóng dáng gầy cao.

Anh nghiêng nhìn tôi lừ đừ.

Tôi giấu điện ra sau, cách nhau vài bước, cả im lặng.

, lại .”

Ôn gọi.

Tôi giật mình, vội giấu điện : “Không phải em …”

Cạch.

sổ ban công đóng lại.

Anh tiến về tôi từng bước, tôi hoảng sợ lùi dần, khi lưng tựa tường, không lối thoát.

Anh nhàng nắm tay tôi, lấy điện vứt lên bàn.

Mùi dầu gội và nước khử trùng lan tỏa.

“Anh lớn hơn em năm tuổi, đúng là hơi già.”

Anh vén tóc ướt sang bên, giọng trầm ấm: “Chưa từng có bạn gái, nhưng không đàn .”

Tim tôi đập nhanh, tai chỉ nghe m.á.u chảy rào rào.

“Vậy anh ?”

đồng hồ tích tắc vang kích dây thần kinh tôi.

Anh ép tôi vào góc, bật cười : “Em nghĩ anh ?”

Anh bóp cằm tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt.

“Từ lần gặp, anh đã muốn…”

Anh thì thầm vài chữ.

Chân tôi mềm ra ngã vào người.

Ôn lúc này như sói lột lớp da cừu, hiện rõ hàm răng sắc nhọn.

“Anh… anh…”

Anh dụi vào tai tôi, giọng nhàng: “Em mặc áo của anh rồi, còn đâu nữa? Hửm?”

“Anh cố ý…”

Tôi lắp bắp.

“Em đoán đúng rồi.”

Chú cừu nhỏ đã tắm sạch, giờ sẵn sàng để anh “xơi”.

Anh khóa môi tôi bằng nụ hôn nồng cháy.

Ban nhàng đùa giỡn, khi thấy tôi yếu lòng, anh giữ gáy tôi, dùng lưỡi l.i.ế.m vòm miệng trên, khiêu khích.

Anh thật quá đáng.

Ngón tay anh lướt dọc đường cong lưng, chầm chậm lên cổ, xoa dịu.

Tôi mềm nhũn, bám cổ anh.

Anh bế tôi: “Vào ngủ thôi.”

Tôi bị đặt lên giường, sẵn sàng đón bão tố, nhưng anh chỉ đắp chăn rồi đứng dậy .

Tôi ngơ ngác: “?”

Anh thong thả cài khuy, nhàng : “Ngủ ngon.”

Rồi không ngoảnh lại, đóng .

Tôi giận dữ hét: “Ôn , anh không làm được ?!”

Tỉnh dậy gần trưa, tôi mở ngửi mùi thức ăn thơm.

Anh quay lưng nấu bếp.

Nghe , anh quay lại nhìn tôi sâu lắng:

“Rửa tay rồi ra ăn.”

Chuông vang lên.

Anh : “Chắc quần áo em thay rồi, mặc kín rồi ra mở .”

“Ồ.”

Tôi ra mở.

Bên không phải nhân viên giao hàng, là đôi vợ chồng trung niên bạc .

Họ nhìn tôi, chần chừ rồi tỏ thái độ lạnh nhạt:

là nhà con trai tôi, cô là ?”

Nghe động, anh từ bếp ra, không suy nghĩ :

, lại với anh.”

“Vâng.”

Tôi đoán họ là .

Anh che chắn tôi, hỏi lạnh lùng:

người làm gì?”

Người phụ nữ gào lên: “Con trai tôi mua nhà, tôi không được ?”

Người đàn giẫm chân trên thảm:

“Mày giỏi đấy, làm bác sĩ không nghĩ bố mẹ! Nếu không vì tôi tìm, làm biết mày làm bác sĩ. Mày để tôi tìm mày lâu quá.”

người cũng xứng ?”

Anh cười khẩy khinh bỉ.

Bầu không khí căng thẳng.

Đôi vợ chồng tức giận quá đà.

tao là bố mẹ mày, cẩn thận kẻo kiện tội không phụng dưỡng!”

“Khi vứt bỏ tôi , các nghĩ sau này tôi sẽ các ?”

Anh mỉa mai: “ người ba giây, cút ra .”

“Đồ vô ơn! mày thà chó!”

Tôi khó chịu.

Nhớ năm xưa, bởi dì anh họ cũng gây sức ép thế này:

“Cô là dì nó, tôi thất nghiệp sống nhờ người khác, đừng đẩy con hoang này tôi!”

Dì tức giận hét: “Đồ vô lại! Cả nhà hút máu, đồ đỉa đói!”

Tôi lấy can đảm kéo anh đứng sau lưng, hét lên:

“Chính các không dưỡng anh , kẻ vô lương tâm là ?”

Mẹ anh sụp xuống đất khóc: “Cưới vợ là quên mẹ, mọi người thấy chưa!”

“Ở không có chỗ mày chuyện!”

Bố anh ném bình hoa về phía tôi.

Anh nhanh chóng ôm tôi.

Bình vỡ, mảnh sắc cắt mặt anh.

Máu chảy không ngừng.

Tôi bình yên, được anh bảo vệ.

ồn thu hút hàng xóm, người gọi sát.

người bỏ vội vã.

Căn ngổn ngang mảnh vỡ.

Tôi vỗ vai anh, giọng run: “Anh đừng sợ, họ đã hết rồi.”

Anh cúi , vô hồn vuốt tóc tôi.

.”

Anh gọi, rồi im lặng, ôm chặt tôi, chôn mặt vào hõm cổ, cảm nhận hơi người.

Tùy chỉnh
Danh sách chương