Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi là giáo viên dạy piano, tôi thì chỉ là học sinh, làm có kênh nào tự mua mấy thứ đó — cuối cùng đành phải nhờ cậy dì Mẫn.
Lúc mới nghe tôi kể về chuyện tận thế, dì ấy suýt kéo cả hai mẹ con vào viện tâm thần.
Nhưng tôi đưa ra hàng loạt bằng chứng, dì ấy mới tin… rồi từ đó chính thức gia nhập đội của tôi.
Hiện giờ, tầng 31 trở thành kho tích trữ vật tư của tôi.
hai tầng 31 và 32 đều được chất , tôi và mẹ tháo luôn cửa ra, rồi dùng gạch và xi măng bịt kín lại. Từ bên ngoài nhìn vào, hoàn toàn không nhận ra có cửa ở đó.
một bận rộn không ngơi tay, tôi từ hai người phụ nữ tay yếu chân mềm biến thành “nữ cường nhân thứ thiệt”, đến việc xây tường chỉ là chuyện nhỏ như muỗi.
Đến ngày thứ ba mưa bắt đầu, tôi và mẹ dọn tầng 33 để sinh sống. Dì Mẫn Mẫn và con trai dì còn bận chút việc nên tạm thời chưa chuyển đến.
Trong suốt một đó, Cố Minh không ngừng tìm cách liên lạc với mẹ tôi, đặc biệt là nhà bán, thì càng gọi như phát điên, nhưng tôi giờ bắt máy.
Cả tôi và mẹ còn bị người theo dõi. Nhưng nhờ luôn đề cao cảnh giác, phát hiện có người bám đuôi, tôi liền lái xe thẳng đến đồn công an, kể lại toàn bộ việc lần , nhấn mạnh rằng gia đình Cố Minh có ý định giết người.
Vì tôi có đủ bằng chứng và bản ghi âm, nên đối phương không dám hành động liều lĩnh thêm .
14
Mãi đến trời mưa sang thứ ba, tôi, mẹ tôi, dì Mẫn Mẫn và con trai dì cùng nhau ăn xong một nồi lẩu, tôi mới gỡ chặn số của Cố Minh.
“Ba yêu quý của con, không bốn qua có nhớ đến đứa con gái này không nhỉ?”
Ngay lập tức, giọng bực tức của Cố Minh vang bên kia đầu dây:
“Cố Thanh! Đồ con gái bất hiếu, mày đem mẹ mày đâu rồi hả?”
Nghe giọng hắn gào thét tâm trạng tôi bỗng dưng trở nên vô cùng sảng khoái.
Tôi nhìn khuôn mặt giờ không còn vẻ điển trai năm xưa của hắn, cười rạng rỡ, đắc ý:
“Ôi trời , cái người coi trọng ngoại hình nhất, dựa vào mặt làm nên nghiệp, sao giờ lại tiều tụy xác xơ như thế này rồi?”
“Ha ha ha, thật là không tưởng tượng nổi đấy!”
“Mẹ , mẹ mau lại xem nè! Người đàn ông có bản lĩnh nuôi cả tiểu tam bây giờ trông như thây ma rồi này!”
Tôi cười hí hửng đưa cho mẹ, không ngờ bà vừa cầm lấy, mắt đỏ hoe.
Tim tôi chùng xuống — lẽ mẹ vẫn còn tình cảm với hắn?
“Mẹ, mẹ—!”
Tôi còn chưa kịp câu, thì nước mắt mẹ rơi lã chã.
“Cố Minh, sao… sao anh lại thành ra thế này?”
“Vợ , em ở đâu vậy? Anh nhớ em lắm, anh sai rồi… em thứ cho anh được không? Anh thật lỗi rồi…”
Cố Minh khóc như mưa bên kia , còn tôi, dì Mẫn Mẫn và cậu con trai thì nhìn nhau hoang mang.
Ai mẹ tôi là người dễ mềm lòng trong tình yêu, nhưng lẽ bà lại hồ đồ đến mức này, thấy tên cặn bã kia khổ sở chút liền mủi lòng?
“Cố Minh… anh, em nhớ anh…”
“MẸ?!”
Tôi hét một tiếng, lao tới trừng mắt nhìn mẹ:
“Mẹ đang cái vậy? Ông ta là cặn bã! Mẹ quên rồi sao? Ông ta có tiểu tam, có con riêng, còn giết cả hai mẹ con mình ! Mẹ sống sung sướng vài là lú lẫn rồi à?!”
Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt tủi thân, nghẹn ngào :
“Thanh Thanh, đó là ba con… Là người mẹ yêu suốt hai mươi năm… Làm sao mẹ có dễ dàng buông bỏ được chứ… Con không thông cảm cho mẹ một chút sao?”
“Nhã Nhã! Trời tôi phát điên vì bà mất thôi!!”
Dì Mẫn Mẫn tức đến mức đập cửa xông vào, rồi giận dữ thẳng vào phòng ngủ.
Cậu con trai Lưu Vũ Hàn tròn mắt nhìn tôi, rồi nhìn mẹ tôi, gãi đầu khó xử, đó lặng lẽ bước vào theo.
Trong đó, Cố Minh bên kia vẫn rằng bên này đang sôi như lửa, vẫn tiếp tục khóc lóc van xin:
“Vợ , em đừng bỏ anh . Mấy nay anh nhớ em đến mất ăn mất ngủ. Em xem anh bây giờ ra nông nỗi rồi…”
“Cô ta là do ba mẹ anh ép buộc, anh thật không còn cách nào khác… Tối hôm đó, anh hối hận đến mức không thứ cho bản thân… Xin em, thứ cho anh được không?”
“Được… em thứ cho anh rồi. Giờ đang là năm tai họa, anh phải tự chăm sóc tốt bản thân đấy…”
Mẹ tôi ngồi sụp xuống đất, ôm miệng khóc, giọng nức nở.
“Vợ … anh gặp em quá. Em không đâu, ba ngày nay anh chưa được ăn . Chỉ sống nhờ mấy phần cứu trợ của chính phủ không đủ no…”
Giọng Cố Minh khổ sở đến thảm hại.
“Cố Minh… anh… anh có cách nào tới đây không? Bên em có nhiều lương thực lắm… hay… hay là anh tới sống cùng em nhé?”
“MẸ?! MẸ ĐANG CÁI VẬY?!”
Tôi giật phắt , gào đau đớn và tức giận.
15
Tôi thật không hiểu nổi mẹ tôi đang nghĩ , lẽ bà bị nước vào não rồi sao — sao lại thật cho Cố Minh quay về sống cùng chứ?!
“Thanh Thanh, đó là ba con … là ba ruột của con. Cha con làm có thù oán qua đêm. Con thứ cho ông ấy được không?”
“Không! Con sẽ không giờ thứ cho ông ta. Nếu mẹ để ông ta vào sống ở đây, thì con sẽ chết cho mẹ xem!”
Tôi phát điên , giơ gào rú, mắt đỏ hoe. Tôi vớ lấy cái bát trên bàn ném mạnh xuống đất, rồi nhặt một mảnh sứ vỡ, dí thẳng vào cổ tay mình.
“Mẹ ông ta sống, hay con chết?”
Tôi trừng mắt nhìn mẹ, như trút oán hận chất chứa cả hai kiếp vào đôi mắt đó.
Mẹ tôi bị dọa đến sững người, run rẩy quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt rơi lã chã:
“Thanh Thanh, là lỗi của mẹ, là mẹ sai rồi. Mẹ không nên gọi ông ta đến… mẹ hứa sẽ không như vậy . Đừng dọa mẹ, con đừng dọa mẹ…”
“Vợ ? Em sao thế? Em đừng làm anh sợ!”
Giọng Cố Minh bên kia vang lo lắng.
Mẹ tôi nghẹn ngào nhận lại từ tay tôi, vừa khóc vừa :
“Xin lỗi Cố Minh… nhưng tôi không mất con gái mình được.”
“Vậy thế này … anh tới lấy mấy gạo tôi cho, ráng sống qua giai đoạn này . Chờ tôi thuyết phục được Thanh Thanh, rồi anh hãy đến, được không?”
Hai người họ lại tiếp tục thiết trao đổi một hồi rồi mới chịu cúp máy.
Tôi nhìn chiếc bị cúp máy, hít sâu một hơi, đó xuống tầng khuân hai gạo mang .
“Chỉ hai gạo này thôi, coi như tôi trả ơn nghĩa máu mủ với ông ta. Từ nay trở , mẹ không được nhắc đến tên ông ta trong ngôi nhà này !”
“Được rồi, Thanh Thanh, được rồi… nghe theo con , nghe theo con …”
Mẹ tôi nhìn tôi, dáng vẻ đáng thương như sẵn sàng chịu mọi tủi nhục, chỉ để giữ tôi ở lại bên mình.