Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi siết chặt tay tôi, đến mức tôi đau điếng, nhưng tôi không hề rút tay ra.
Tôi muốn bà sức từ tôi, đủ dũng khí đối diện tất những điều sắp xảy ra.
Bà đỏ hoe mắt, cười lạnh nhìn Cố Minh:
“Tha thứ anh? Tha thứ anh đi qua lại đàn bà khác, xem tôi như con ngốc ?”
“Anh thật bẩn thỉu, thật ghê tởm!”
Chát!
Bà vung tay tát thẳng vào mặt Cố Minh, đến mức như trút sức lực, rồi gần như đổ sụp người, ánh mắt quay tôi.
4
Tôi biết mẹ rất đau lòng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Nếu bà không tận mắt nhìn thấy “con át chủ bài cuối cùng”, thì sẽ không bao thật sự hy vọng người đàn ông mà bà yêu gần hai mươi năm.
Tôi nhìn mẹ, chữ chữ nói rõ ràng:
“Mẹ, mẹ không muốn vào trong xem thử ? Biết đâu còn có chuyện mẹ chưa biết đến.”
“Mẹ… mẹ không hiểu con đang nói gì.”
“Đều là mày phải không, con tiện nhân , thứ con bất hiếu!”
Cố Minh lập tức quay sang trừng mắt nhìn tôi, có vẻ đoán ra toàn bộ sự việc, lao đến định đánh tôi.
Mẹ tôi luôn yêu thương tôi nhất. Năm xưa ông bà nội ép mẹ sinh thêm con trai, bà còn không chịu, bây có thể mặc Cố Minh ra tay tôi?
Quả nhiên, bà giáng thêm một cái tát nữa vào mặt ông ta.
“Anh dám đánh ai? Tôi hỏi anh, anh định đánh ai hả?”
“Anh ra ngoài bao gái, còn trách con gái mình? Nếu như Thanh Thanh không vạch trần bộ mặt thật anh, chẳng phải anh còn định lừa tôi đời ?”
Lúc mẹ tôi như một con báo nổi giận, ánh mắt nhìn Cố Minh hệt như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
“Tiểu Nhã, đều tại con ranh kia! Nếu không vì , chúng ta vẫn yên ổn sống nhau cơ mà!”
“ con mà không biết giữ gìn hạnh phúc gia đình cha mẹ, còn đi gây chia rẽ, như thế không đáng đánh à?”
Gương mặt Cố Minh không còn chút yêu thương nào tôi như trước, chỉ còn tràn đầy chán ghét và phẫn nộ.
Ánh mắt … quen thuộc quá!
Kiếp trước, chỉ một ngày sau mẹ mất, ông ta dùng chính ánh mắt nhìn tôi.
ấy tôi vẫn chưa hiểu, người cha mực cưng chiều tôi tại lại thay đổi đến thế, như thể tôi là tội nhân trời không dung, đất không tha.
đến tôi thấy thằng bé trai mười tuổi kia.
Hóa ra cảnh “trọng nam khinh ” mà tôi chỉ thấy trên mạng, lại thật sự xảy ra chính mình.
Phải chăng là thứ “bản năng gốc rễ” một gã đàn ông xuất thân từ nông thôn như Cố Minh?
Mẹ tôi như thể ai mở công tắc điên cuồng, chẳng còn giữ nổi vẻ điềm đạm thường ngày, lao tới cào cấu điên dại mặt ông ta.
“Đồ khốn nạn!”
“Chính anh ra chuyện bỉ ổi, lại đổ đầu con gái mình, anh ghê tởm đến mức nào vậy?”
“Anh đi chết đi, đồ cặn bã! Anh chết luôn đi!”
Mẹ tôi đánh ông ta tới mức trên mặt hiện rõ vài vết máu rướm.
Người phụ vẫn nấp trong căn hộ 802 nãy cuối cùng không chịu nổi nữa, hét toáng rồi lao ra:
“Dừng tay lại! Đồ đàn bà điên! Bà tư cách gì mà đánh chồng tôi?”
Nhìn gương mặt giả tạo yếu đuối kia, bao mối thù cũ mới từ kiếp trước bỗng chốc trào dâng trong lòng tôi, tôi không nhịn được mà lao đến.
“Chồng cô? Cô là tiểu tam mà dám nói ra hai chữ ?”
Tôi rút con dao nhỏ giấu trong túi áo từ nhà mang theo, không chần chừ đâm thẳng ngực cô ta.
Nhưng còn chưa kịp đâm tới, tôi Cố Minh đá bay ra xa.
Cơn đau nơi bụng tôi co rút lại, con dao trong tay cũng rơi xuống đất.
“Con đĩ con, mày dám cầm dao, mày muốn chết thật hả?”
Khuôn mặt ông ta đầy hung tợn, bước tới định đánh tiếp, nhưng mẹ tôi ôm chặt chân.
Bà như con sói điên, cắn thật vào chân Cố Minh, như dồn căm phẫn vào miếng thịt dưới miệng.
Tôi cũng không chịu thua, vừa lại sức liền bật dậy, lao thẳng vào căn hộ 802.
5
“Cô gì vậy? Không được vào! Không được vào!”
Người phụ cố ngăn tôi lại, nhưng mỗi ngày tôi đều bộ một cây số, tuy không đánh lại được một gã đàn ông như Cố Minh, nhưng xử một người phụ yếu đuối như cô ta thì vẫn quá dễ dàng.
Tôi húc thẳng vai, đẩy bật cô ta sang một bên, lao vào phòng khách căn hộ 802.
Nhìn thấy cái bàn trà, tôi không nói không rằng, lập tức lật tung .
Mặt kính vỡ choang thành nhiều mảnh, phát ra tiếng động rất lớn.
Tôi lại đến giá trưng bày, nhặt một cái bình hoa dưới đất rồi ném vào.
“ , mô hình tôi! Con ranh kia, đồ khốn nạn, dừng tay lại ngay tôi!”
Cô ta như phát điên lao tôi, nhưng tôi cầm luôn mảnh bình hoa vỡ trong tay ném cô ta.
Mảnh sứ bay trúng trán, rạch một đường trán cô ta chảy máu đầm đìa.
Lúc , Cố Minh gạt được mẹ tôi ra và vào. Thấy cảnh tượng , ông ta lập tức tới ôm người phụ kia.
“Tiểu Nhụy, em không chứ?”
“Minh ca… mô hình em… ba người nhà mình buổi tối, phá rồi…”
Cô ta vừa khóc vừa kể lể, nước mắt ngắn dài như hoa lê trong mưa, nhưng tôi chẳng buồn tâm đến màn diễn kịch rẻ tiền .
Vì tôi nghe thấy tiếng khóc quen thuộc con ác quỷ nhỏ tôi ám ảnh kiếp trước.
Tôi lập tức cánh cửa kia, tung một cú đá thật cửa bật ra.
“ , Minh ca mau ! Tiểu Lãng, con trai chúng ta!”
Phí Gia Nhụy (tên người phụ kia) hét thất thanh thấy tôi lao phòng con cô ta.
Nhưng Cố Minh không thể nào nhanh bằng tôi.
nhìn thấy thằng bé kia — một cậu bé chừng mười tuổi, có vài nét giống Cố Minh — đang ngồi co rúm trên giường, vẻ mặt đầy sợ hãi, tôi liền bật cười.
Tôi xông đến, túm kéo khỏi giường, mặc kệ giãy giụa, tôi lôi tuột ra ngoài phòng khách.
sợ quá khóc òa , không ngừng kêu “ba ơi”, “mẹ ơi”.
Lúc mẹ tôi cũng đang ở phòng khách, chết sững nhìn thấy thằng bé mà tôi đang nắm chặt trong tay.