Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi Tần Ý xưa nay giao tình vẫn rất nhạt nhòa, nguyên nhân chủ yếu là tôi luôn tìm cách gây sự cô ta.

Nhưng tôi không ngờ !

Cô ta vậy mà lại mang đến thăm tôi vết thương ở chân!

Nhưng cho dù cô ta có nấu mười bát nữa mang đến, tôi cũng không đời nào nở nụ cười tử tế cô ta.

Tần Ý chắc quen việc tôi hai , trước khác sau lưng cô ta không giống nhau nên cô ta vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, quan hỏi han tôi.

Thế nhưng ngay tôi cúi uống hết bát , đặt bát xuống, tôi thoáng thấy trong đôi cô ta ánh một tia chán ghét.

Một luồng ớn lạnh lướt qua sống lưng tôi.

Tần Ý chưa từng nhìn tôi ánh như thế. Trước đây, tôi cố tình giấu chiếc váy biểu diễn mà cô ta định mặc sân khấu, hay vứt những bức thư tình cô ta nhận thùng rác, cô ta cũng chưa bao giờ tỏ ra như vậy.

Tôi cảm thấy Tần Ý có gì rất lạ.

Kể cái đêm sinh nhật .

Tôi bắt nghi ngờ bát có độc, cô ta định độc tôi, làm tôi câm luôn!

Bỗng nhiên, tôi thấy đau bụng dữ dội.

Trong ánh ngạc nhiên Tần Ý, tôi ôm lấy bụng ngã xuống.

Nhưng Tần Ý lại không hề hoảng loạn. Cô ta đậy nắp giữ nhiệt chút lại, sau tĩnh gọi xe cấp cứu. Làm xong tất cả, cô ta hỏi tôi:

“Có cần báo cho bạn cậu không? Ví dụ như Ninh Diễm?”

Ninh Diễm á? Cái tên tỏ tình tôi bảy lần ? Ai thèm gặp cậu ta. Nếu gọi thì phải gọi Cố Thanh Châu.

“Tôi muốn… Cố… Thanh… Châu.” Tôi nghiến răng nghiến lợi ra từng chữ.

Tần Ý thoáng hiện vẻ thất vọng.

Tôi không hiểu. Cô ta buông bỏ Cố Thanh Châu rồi cơ mà. Nghe tôi cần anh , cô ta thất vọng cái gì chứ?

Tôi đưa đến viện.

không có độc, là dạ dày tôi tái phát.

Có lẽ do tôi khóc thảm quá trong điện thoại, nên Cố Thanh Châu gác lại cả cuộc họp để đến thăm tôi.

Nhưng ngay anh bước phòng nhìn thấy Tần Ý, bước chân anh liền khựng lại.

“Tần Ý” ánh anh trở nên dịu dàng cẩn trọng, “em cũng ở đây à.”

Tần Ý lạnh nhạt gật .

Tôi mẹ nó lại càng khóc dữ dội hơn.

Cố Thanh Châu trông có vẻ rất bất lực. Anh tiện tay cầm án tôi xem một lúc, lông mày cau lại cũng giãn ra:

“Không sao là tốt rồi.”

Tôi cố kéo anh lại, ôm lấy eo anh, tựa bụng anh:

“Đau… Đau đến mức đi không nổi…”

Tần Ý bỗng nhiên tiếng:

“Ừ, cô đúng là rất khó chịu.”

Cố Thanh Châu bị tôi ôm thì cứng đơ cả , nghe thấy giọng Tần Ý lại càng cứng đơ hơn.

( Truyện dịch bởi Quất Tử, nghe audio trên kênh youtube Quất Tử Audio nha )

Anh vẫn giả vờ vô tình liếc nhìn về phía Tần Ý. Nhưng Tần Ý chẳng hề nhìn anh, cô ta nhìn chằm chằm ra phía cửa phòng .

Tôi không hiểu nổi.

Rồi Ninh Diễm bước , cắt ngang dòng suy nghĩ tôi. cần nhìn là biết cậu ta vừa vội vã chạy đến, trán lấm tấm mồ hôi.

Ninh Diễm vốn là rất nhã nhặn, điềm đạm, giống hệt kiểu mà tôi say mê – Cố Thanh Châu. khác một điều: Cố Thanh Châu luôn giữ vẻ thản , Ninh Diễm thì cứ đứng trước tôi là loạn cả .

cậu ta thích tôi.

Hồi học sinh, những nam sinh tinh tế, sạch sẽ, lễ độ thường hay bị bắt nạt, Ninh Diễm chính là kiểu . Có một lần cậu ta bị chặn lại, tôi ra tay giúp đỡ.

Tôi giúp cậu ta đánh , đơn giản hôm tôi gặp hai chuyện làm tôi tụt mood: Một là bố mẹ tôi khen Tần Ý chơi piano giỏi hơn tôi. Hai là tôi thấy thanh mai trúc mã Cố Thanh Châu hẹn hò một đứa con gái lêu lổng.

vậy trạng tệ đến mức tôi một mình đánh ba tên lưu manh.

Ninh Diễm chắc chưa từng gặp ai như tôi. Thế là , cậu ta một lòng một dạ tôi.

Tôi thì coi cậu ta là đàn em, cậu ta thì lại muốn theo đuổi tôi. Dù biết tôi si mê Cố Thanh Châu.

Nên cậu ta lao phòng , thấy tôi ôm Cố Thanh Châu, dù hơi lúng túng nhưng vẫn cố tỏ ra thường:

, cậu không sao là tốt rồi.”

Cố Thanh Châu gỡ tay tôi quấn lấy anh xuống, Ninh Diễm :

“Cậu chăm sóc cô đi.”

Ninh Diễm lập tức thu lại nụ cười ôn hòa dành cho tôi, lạnh lùng đáp lại:

“Tất nhiên rồi.”

Tần Ý lúc này mới tiếng Ninh Diễm:

“Chúng ta thay phiên nhau chăm sóc nhé. Dạo này tôi cũng rảnh.”

Tần Ý dành thời gian chăm tôi, thì sẽ không thời gian đi ve vãn Cố Thanh Châu nữa.

Tôi vui lắm, định gật cái rụp thì Ninh Diễm lại chối cô ta:

“Không cần đâu. Nếu có gì bất tiện thì tôi sẽ bảo dì giúp việc đến.”

Sắc Tần Ý hơi thay đổi. sắc Cố Thanh Châu thì tái hẳn đi.

Tuy tôi không rõ tại sao lại có màn này, nhưng tôi nhìn ra Cố Thanh Châu rõ ràng là không vui thấy Ninh Diễm thẳng thừng chối trong lòng anh .

Tập đoàn nhà họ Ninh, nguy to rồi.

Nhưng Ninh Diễm thì hoàn toàn không ý thức hiểm họa sắp tới, lo hỏi tôi:

“Muốn ăn cháo không?”

“Muốn…” Tôi liếc nhìn sắc Cố Thanh Châu, định “muốn anh Châu đút”, nhưng lại nuốt , :

“Muốn, đương nhiên là muốn.”

Vẫn nên biết lựa thời điểm mà ra đòn.

Tần Ý rời đi, tôi tận nhìn thấy Cố Thanh Châu đuổi theo cô ta. Đáng tiếc, Ninh Diễm giữ tôi chặt quá, tôi không thoát .

Tôi đành trút giận Ninh Diễm:

“Sao cậu không để cô ta ở lại?”

Ninh Diễm tĩnh nhìn tôi một lúc, rồi :

“Cậu định nhân cơ hội này làm khổ cô ta à? Thôi đi, tôi sợ cậu tự tức đến mức phải nhập khoa thần.”

Mấy tính toán nhỏ kia tôi không tiện ra, đành lảng sang chuyện khác:

“Sao cậu lại đến đây?”

“Là Tần Ý gọi cho Cố Thanh Châu trước, sau Cố Thanh Châu mới liên lạc tôi.”

Tức c.h.ế.t tôi rồi. Thì ra Cố Thanh Châu đến không phải cuộc gọi tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương