Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thế , ngay ngày thứ hai sau tôi xuất viện, tôi bị Cố Thanh Châu đến chỉ bằng một cuộc .
Giọng anh rượu vừa trầm thấp, vừa quyến rũ, có từ tính, hormone tôi lập tức bùng cháy.
Tất nhiên, điều tôi vui thầm bụng nhất là lúc nửa đêm xỉn, anh nhớ đến chính là tôi.
Thế tôi đến nơi, điều tiên tôi thấy là màn hình của anh vẫn sáng.
Trên là một loạt các cuộc nhỡ, đều là của tôi.
Hình là tôi b.o.m dồn dập anh cả tiếng đồng hồ, một kẻ rượu tiện tay bấm đại, mới trúng tôi. tôi mặc kệ.
Tôi ngồi xuống cạnh Cố Thanh Châu, vai kề vai, cố ý làm ra vẻ thân mật, rồi rút chụp một tấm ảnh. Sau tôi gửi nó Tần Ý, kèm theo dòng chữ:
“Anh Châu quá rồi, cậu có muốn đến đón anh không?”
Tôi chăm chú nhìn chằm chằm màn hình .
Chờ mãi, cuối cùng Tần Ý trả lời chỉ ba chữ lạnh băng:
“Tôi không rảnh.”
???
Tôi thất vọng. Thất vọng cực kỳ.
Tần Ý vậy là thực sự buông tay Cố Thanh Châu rồi. ta không còn tranh giành với tôi nữa.
tôi chẳng vui chút nào.
Tôi bắt nghi ngờ ánh mắt nhìn của chính mình. Mọi đều Cố Thanh Châu là ánh trăng sáng trên trời vậy tại sao Tần Ý bỏ là bỏ được?
Tôi nghĩ mãi không ra. đến hơi thở của Cố Thanh Châu dần dần phảng phất đến gần, tôi vô thức nghiêng mặt sang, lúc đụng phải ánh mắt của anh.
Cố Thanh Châu sau mang theo khí chất mơ màng, có chút mê .
Tôi cảm thấy chúng tôi sắp hôn nhau đến nơi.
lúc , điều tôi nghĩ đến nhiều hơn là: Tần Ý có bất ngờ đẩy cửa không? Nếu ta mà thì thật sự quá kích thích rồi.
Từng giây từng phút trôi qua, cánh cửa vẫn im lìm không động đậy.
Tần Ý sẽ không đến nữa.
Và tôi không còn quá hứng thú với việc hôn Cố Thanh Châu nữa.
Những chuyện thế này không có ai chứng kiến thì thật vô vị.
Cố Thanh Châu lắc lư rồi từ từ rũ xuống, còn đập trán tôi một cái.
Đau c.h.ế.t đi được. Tôi vừa xoa trán vừa lướt , thì thấy tin nhắn mới nhất của Tần Ý, kèm theo một tấm ảnh.
“Không rảnh vì tôi đang uống rượu. À, bạn cậu đây.”
ảnh là bóng nghiêng của .
là một quán bar nằm khá xa chỗ làm và chỗ của , một nơi gần không bị ai bắt gặp. Là bí mật riêng mà chỉ mình tôi biết.
Vậy mà bây giờ Tần Ý biết rồi.
Tại sao ta biết?
Tôi có một dự cảm rất mãnh liệt. Bức ảnh tôi gửi Tần Ý, có lẽ bị tađưa xem.
Và chuyện có hoàn toàn tuyệt vọng về tôi. Không . thất vọng về tôi cả trăm lần rồi.
tôi cứ cảm thấynếu có thêm một khác can dự , chuyện sẽ chuyển hướng theo cách tôi không kiểm soát được.
Tần Ý sẽ bên sao?
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên tôi.
Tôi đẩy Cố Thanh Châu ra, thì thầm với anh suy đoán của mình.
“Không nào.” Cố Thanh Châu sau một lúc lâu mới lạnh nhạt mấy chữ.
Đây là câu đắn nhất mà anh từng thốt ra thời gian gần đây.
không bên tôi, tuyệt đối không bên Tần Ý. vậy, không là Tần Ý.
Mẹ nó, tôi bắt nghi ngờ tôi yêu nhất là Tần Ý rồi.
Thật là một ý nghĩ đáng sợ khủng khiếp. Và đêm , tôi mơ thấy ác mộng.