Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bạn trai cũ bất ngờ xuất hiện trang nhất Forbes.
Tôi liền vào iCloud, lôi “nhạy cảm” năm xưa .
mờ nhẹ, gửi đi một tấm:
[Nhìn quen không?]
đang nhập…
Tôi tiếp:
[Một tấm, mười triệu. Không mắc đúng không?]
Trần Triệt đáp:
[Cô dám tung lên mạng, tôi sẽ tới tìm cô tính sổ.]
Tôi gửi một bức … cái giường nhà mình.
[Tới đây “tính sổ” tôi đi này.]
Trần Triệt:
[…Cô, mẹ , đúng là chẳng thay đổi tí nào.]
[Vẫn cái kiểu vô liêm sỉ ấy.]
Tôi:
[Ừ , không thay đổi. Vẫn yêu anh như ngày xưa luôn.]
Trần Triệt gào lên:
[Yêu cái quỷ! Hồi cô bỗng dưng chơi trò mất tích, coi tôi như chó đá!
Tôi nói cô biết, dù đi nhặt ve chai hay nhảy từ sân thượng xuống—tôi không thèm thích cô !]
nhắn liền mạch một tràng dài kể khổ, gào lên đủ thứ uất ức.
Tôi im lặng không trả lời.
Vài phút sau, tin nhắn tới dồn dập.
[Cô đâu rồi? Nói gì đi chứ!]
[Lại chơi trò mất tích? Định giăng bẫy tôi đấy à?]
[Đừng tưởng tôi như , dễ dụ như cún! Không dễ mắc bẫy cô đâu!]
[Ơ kìa, không đòi tiền hả? Cô nói gì đi chứ?!]
Tôi khẽ cong môi, gửi vị trí nhà mình .
[Tới đây rồi nói, à giá tăng rồi đấy.]
điên:
[Thẩm Tinh Tuệ, cô đừng voi đòi tiên!]
Tôi gõ thêm:
[Nhớ mang theo bao đấy.]
[……]
(…)
Tôi nhìn tin nhắn màn hình, khẽ cười nhẹ trong lòng: “Haaa, chẳng thay đổi gì cả.”
Mở iCloud lên, đếm số trong , tổng cộng hơn một trăm tám mươi bức.
Xin lưu ý , tất cả là tự nguyện nên không thiếu những bức chụp chung khó nhằn, tôi nhấn nút xóa một cái.
Nhớ lại lần dữ dội nhất… là hai ngày không rời khỏi giường và cả hai người ch ả y m á u mũi.
Không không nói là gương mặt và thân hình Trần Triệt quả thật đỉnh cao, chỉ nhìn thôi tôi cảm thấy từng tế bào trong cơ không kìm phấn khích.
Bây giờ là 9 giờ 20 phút, tối đa ba mươi phút là người sẽ đến.
Tắm đúng lúc.
Năm phút trang điểm nhẹ nhàng kiểu không make-up, tóc còn hơi ướt, tôi xịt nước hoa lên sau tai, cổ tay và xương quai xanh.
Mùi hoa nhài anh yêu thích. đây anh hay ôm tôi và ngửi ngửi.
Tôi hát chọn đồ, bunny girl, mèo hồng hay… y tá
Bên cạnh một hộp đựng dụng cụ còn thừa đây, tôi bê khách.
Mở xem, bóng, gậy, dây, sắp bị bụi bám rồi.
Lấy vài thứ thường dùng.
Tôi lên kế hoạch , người vào cửa là phải tấn công mạnh mẽ ngay, ăn rồi tính tiếp.
Âm thanh tắt máy xe dưới tầng, ánh sáng trắng nhợt nhạt phản chiếu kính.
Trần Triệt gửi một bức , “Cái khu nhà này sao?”
“Đi lên, 304.”
Tôi vội vàng bật đèn màu cam ấm áp mọi thứ mơ hồ như ẩn như hiện.
Mùi nến thơm lan tỏa khắp , đầy không khí mập mờ.
“Đing đoong… Đing Đoong.”
Tôi mặc áo choàng tắm mở cửa.
Trần Triệt dựa vào cạnh cửa, ngẩng đầu lên, đôi dài như hoa đào nửa khép lại nhìn tôi.
Anh mặc vest, tóc chải chuốt nhưng chút rối.
Tôi hơi nheo , “Đến rồi à?”
Vươn tay nắm lấy cà vạt anh nhưng bị anh tránh đi.
Trần Triệt không nhìn tôi bước vào , “Sao không bật đèn? Tối thui thế này!” Rồi anh sờ đến công tắc tường.
Tôi lập giữ tay anh lại, “Đừng, chói lắm.”
2
Anh ngớ người trong một giây, nhìn tôi rồi rụt tay lại.
Anh xoay người ngồi lên sofa, cầm tạp chí bàn trà lật vài trang, tay vô tình chạm vào đồ vật bên cạnh, ánh anh dừng lại .
Ngay sau , tai anh đỏ bừng từ rồi lan đến tận cổ.
Anh nhìn trái rồi lại nhìn phải, “Tiểu Mi đâu rồi?”
“Tôi vào rồi.”
, trong một lần chúng tôi đang vui vẻ đột ngột xuất hiện đầu giường rồi nhìn chằm chằm.
chúng tôi sợ đến ngớ người.
Sau cứ mỗi lần như vậy, tôi nhốt trong biệt thự.
“Tiểu Mi?” Nói Trần Triệt định đứng dậy.
Tôi lập mở tay ôm anh, thổi vào tai anh, “Ngày mai hẵng xem , anh mệt không?”
Khuôn mặt anh lập đỏ lên, cơ cứng lại, “Em…đừng giỡn, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi!”
Tôi chống cằm, cười cong cong “Nói thế nào? Vào rồi nói nha~~?”
Trần Triệt im lặng, nhíu mày rồi nghiến răng nghiến lợi, “Thẩm Tinh Tuệ! Tôi không dễ bị lừa như đâu! Em không nói rõ tôi sẽ không đi đâu!”
Trời ơi, thái độ cứng rắn quá nhỉ, ba năm qua đổi tính đổi nết rồi à?
Ái chà, sao lại muốn khóc rồi!
Tôi lấy hai tờ giấy, anh lập quay mặt đi. “Đừng!”
Hừ, vẻ là anh thật giận rồi.
Haizzz, tôi phải giải thích thế nào về chuyện chia tay đây?
Ngày mẹ anh đưa một triệu tôi để chia tay và tôi chẳng do dự một giây nào…
Khi mới yêu nhau, tôi biết anh là thiếu gia nhà giàu vì tôi thấy anh bước xuống từ chiếc Rolls-Royce.
Rồi tôi lên mạng tìm hiểu và nhờ người dò hỏi mới biết anh đúng là thiếu gia nhà họ Trần, đang cãi nhau với gia đình.
thật tình cờ là điện thoại và thẻ ngân hàng anh bị mất, tôi lượm rồi mang về nhà.
Anh nhỏ hơn tôi năm tuổi, mới chỉ học cấp ba và chưa hiểu đời.
Tôi luôn cố gắng hiện chín chắn một người phụ nữ trưởng thành. Anh rất thích, đôi trong sáng ngốc nghếch anh luôn nhìn tôi với sùng bái.
Chúng tôi sống cùng nhau trong một căn trọ, ăn đồ giao tận nhà. Anh đi kiếm tiền mua túi tôi. Tôi muốn anh cảm nhận vất vả và sớm trở về thiếu gia nhà giàu, còn tôi tiền để xài.