Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

anh cứng đầu một con lừa vậy, muốn chứng minh bản thân đến mức c.h.ế.t cũng không chịu thua, không chịu về nhà với bố mẹ.

Sau đình anh cố tình ngáng chân anh không tìm việc. Anh càng cứng đầu hơn nữa, gặp đủ thất bại mà cũng nhất quyết không chịu về nhà.

Cuối cùng sau gần một năm sống chung, tôi đã tiêu hết không ít .

Cho đến khi …mẹ anh tìm đến tôi, tôi vốn cũng không nghĩ đến việc sẽ kết hôn, chỉ muốn yêu đương tiết kiệm chút .

Vì vậy tôi đã đồng ý luôn, tranh thủ anh ngoài mua vịt quay cho tôi, tôi nhanh chóng dọn đi khỏi phòng trọ.

Tôi trần nhà thở dài một hơi. “Hôm nay có thể không đến những chuyện không vui không?”

“Không !”

trước tôi bị bắt quả tang khi đang trò chuyện với một anh chàng đẹp trai, anh đã giữ tôi lại suốt .

Tôi nhún vai. “Mẹ anh bảo tôi chia tay mà.”

3

Mặt anh đầy vẻ không thể tin nổi.

“Mẹ của anh bảo tôi không xứng với anh đình anh cũng đã chọn tiểu thư nhà họ Lâm, cô ấy là một người vợ xứng đôi. Chẳng những thế, bà ấy còn sỉ nhục tôi.”

Giọng Trần Triệt run rẩy, có chút đau lòng. “Sao em không với anh…”

Tất nhiên là không thể với anh rồi, không bà ấy sẽ không cho tôi nữa.

Tôi giả vờ tỏ vẻ tủi thân, dụi dụi . “Mẹ anh bảo tôi ý đừng với anh, nếu không …”

Trần Triệt sự tin, anh ôm tôi vào lòng, siết chặt.

Tôi vòng tay qua eo anh, đầu nhẹ nhàng dụi vào n.g.ự.c anh.

Người Trần Triệt cứng lại, nuốt nước miếng. “Chuyện anh sẽ mẹ cho rõ, chúng ta vẫn còn có việc làm!”

Hứ! Tôi đã là không đơn giản mà!

Tôi rời khỏi vòng tay anh, không kiên nhẫn hừ một tiếng, “ gì mà lắm.”

Anh tức đến nỗi hai má phồng lên. “Không đâu, năm nay em luôn không có tin tức gì thể c.h.ế.t rồi ấy. Anh đã tốn bao nhiêu công sức tìm người, em có không!”

“Tôi đâu , anh cũng chẳng gọi điện cho tôi.”

“Em đã block anh rồi còn gì!”

“Đổi số điện thoại khác gọi là mà.”

“Đã gọi rồi, là một thằng đàn ông bắt máy.”

À, à

“Vậy, hắn ta là ai?” Trần Triệt với giọng lạnh băng.

“Bạn trai.” Tôi trả lời thà.

Anh cười lạnh, “Em sự dám thừa à?” Anh cắn chặt răng tiếp: “Yêu nhau bao lâu rồi, làm rồi chưa?”

, chưa làm.”

đó cầm tính trai, cười c.h.ế.t mất, tôi là chán rồi, silicon quá nặng.

Thân hình cũng không bằng Trần Triệt, chỉ vì anh quá tuyệt vời nên suốt năm trời cũng không thấy người nào hồn.

Chán dễ sợ!

Không khí trở nên im lặng.

Tôi anh, cố tình vạt áo tuột một bên.

Ngáp một cái: “Mấy giờ rồi, tôi buồn .”

Ánh anh hơi ngơ ngác, yết hầu hơi động đậy: “Đừng nghĩ là xong là xong nhé.”

dây buộc áo đột nhiên tuột thiệt, phần n g ự c lộ , da thịt đột ngột cảm thấy lạnh.

Tôi hơi đung đưa lả lơi, ai thèm mặc kệ

sự không à?”

Ánh Trần Triệt nóng bỏng lửa cơ thể không hề động đậy.

Chẳng lẽ năm rồi mà anh đã luyện tính kiên định đến thế à?

Tôi làm thế rồi mà anh không lao vào! Đừng là …không thể?

Tôi hơi thất vọng: “Vậy tôi đi thay đồ đây.”

Chưa kịp đứng dậy cổ tay tôi bị nắm chặt, kéo trở lại vào sofa.

4

Rơi vào một vòng tay ấm áp, trong tôi chưa kịp một nụ hôn cuồng nhiệt đã ập tới.

Tôi ôm chặt cổ anh, lấp đầy từng khe hở.

Cả sofa lắc lư hơi thở rối loạn.

Đột nhiên, lòng bàn tay tôi cảm một cảm giác ẩm ướt.

Cái … nhanh vậy sao?

Tôi ngẩng đầu không dám tin vào mình, Trần Triệt đã lập tức chôn mặt vào cổ tôi, mặt anh nóng nước sôi.

bất ngờ mà, thằng nhóc !

Tôi vỗ về lưng anh an ủi: “Không sao, làm lại đi.”

“Im đi!” Anh rống lên, giọng trầm thấp.

Tôi lại đưa tay , chỉ một giây…lại c ứ n g kim cương.

Trần Triệt dùng một tay kéo tôi dậy, hướng về phía phòng : “Chỗ quá nhỏ! Không thoải mái!”

Cơ thể anh giờ đã mạnh mẽ hơn, eo tay anh càng thêm lực lưỡng, tôi có thể treo trên người anh cả giờ đồng hồ mà cũng không mỏi.

Rèm cửa không tia sáng nào lọt vào, giữa nửa tỉnh nửa mê, tôi lướt đồng hồ. Bây giờ đã là 5 giờ sáng, mới chỉ qua 5 tiếng.

Cho đến khi cả hai chúng tôi lại chảy m.á.u mũi, đã là 5 giờ sáng của hôm sau.

Cuối cùng không là ngất đi hay là . Đến khi tỉnh lại chỉ còn lại một chiếc thẻ ngân hàng lạnh ngắt bên cạnh.

Hừ! Cảnh quen thuộc.

Tôi lê bước, thân hình lạch bạch, đến cây ATM kiểm tra số dư.

Chín con số không…

Tôi lập tức gọi điện cho cô bạn thân chuộc lại hai cửa hàng thú cưng mà mình đã chuyển nhượng trước đó.

đàn mũm mĩm làm tôi suýt rơi nước .

đầu mở cửa hàng thú cưng không kiếm , sau đó tôi bắt đầu , hoang tật nguyền.

Ban đầu có một vài người tốt rồi tôi phát hiện có những người xong lại h à nh hạ , quay video phát tán lên mạng kiếm lượt view.

Vì thế, tôi Lâm quyết định sẽ tự hết những bé đó.

dần dần chi phí càng lớn, tôi đóng cửa hai cửa hàng thú cưng.

Cuối cùng chỉ còn lại một số ít tôi tiếp tục mở cửa hàng thú cưng nhỏ hơn. Cũng không còn cách nào khác vì khả năng của tôi chỉ đến thế thôi…

Lâm tôi có đi c ướp ngân hàng không.

Tôi vừa chơi đùa với vừa : “Gần gần vậy.”

Lâm ôm bụng cười, “ đi, sao mày đột nhiên lại có nhiều vậy? Bán th ậ n cũng không đủ đâu.”

“Trần Triệt cho tao.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương