Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 9:CHỈ MUỐN DÍNH LẤY CHỊ ĐẸP KHÔNG RỜI

“Còn cô, sau nhiệm vụ lần thất bại, thế sẽ bị format, thế hiện thực cũng không thể quay về, vĩnh viễn biến mất.”

“Tại sao? Biết tất cả những điều cô vẫn thay đổi số phận của nhân vật.”

Tôi ranh mãnh như một con cáo: “Chỉ là một dãy mã số cũng giải mã mật mã của con người, nói cho cậu biết, chỗ tôi, cậu vĩnh viễn không thể có đáp án cậu đâu.”

Đi c.h.ế.t đi, thống c.h.ế.t tiệt!

Biết Hứa Nhiên Nhiên sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, tôi Hứa Triệt bắt đầu cuộc sống ăn chơi trác táng.

Quyết tâm phải hết những việc lúc nhân viên quèn nhưng không có tiền.

Tôi và Hứa Triệt đều là những kẻ dị biệt của thế , nhau đi du lịch có rất nhiều chủ đề để nói.

Cậu nghiên cứu tôi, tôi tìm hiểu cậu .

Trong mắt người qua đường, tôi giống như một đôi nhân đang tỏa ra mùi chua của .

Tôi và Hứa Triệt đương, dù sao thì tôi cũng là người chưa từng đương, không phụ lòng bất kỳ ai trong thế , còn thống chó c.h.ế.t kia vừa hay để tôi dùng game mô phỏng .

Chỉ là tôi không ngờ rằng, trong lúc tôi hết lần đến lần khác trêu chọc Hứa Triệt một cách vô trách nhiệm, thống do mã số tạo thành kia cũng đang dần sụp đổ.

thống 3698 có lẽ cũng không ngờ rằng có ngày cậu học theo con người, tặng cho một cô ngày lễ nhân lãng mạn, hiểu giác bất an, lo lắng.

nhận lấy bó , vùi đầu ngửi, mỉm nói: “3698, đẹp đấy.”

3698 chỉ thấy đêm nay trăng thật đẹp.

Điểm chân cuối của chuyến du lịch đã kết thúc, trong vòng ba tháng, tôi đã tiêu xài gần hết số tiền tiết kiệm của mình.

đang thu dọn hành lý trong khách sạn, Hứa Triệt đột nhiên đưa cho tôi một tấm vé máy bay, tôi nhìn thấy điểm đến là Vân Thành, liền nói: “Cậu vẫn chưa chơi đủ sao?”

Hứa Triệt khẽ chớp mắt, giọng nói dịu dàng lọt tai: “Tôi đã cô đi nhiều như vậy, cô đi tôi đến một cũng không quá đáng chứ.”

Tôi sụt sịt mũi, giả vờ khó xử: “Vậy… rồi.” Nói xong liền rút một trong hai tấm vé máy bay, vui vẻ cất đi.

Ai ngờ vừa xuống máy bay, Hứa Triệt đã gọi xe, nói điểm đến xong liền nhắm mắt dưỡng thần, nhìn thấy tài xế lái xe ngày đi hẻo lánh, phong cảnh ngày hoang sơ, lọt tầm mắt là núi rừng xanh um, trong đầu tôi bỗng nhiên đến thưa thớt, đồng không m.ô.n.g quạnh, quá thích hợp để g.i.ế.c người, phi tang xác.

Ôi vãi! ! !

Đầu Hứa Triệt tựa vai tôi, tôi nheo mắt , hay là ra tay trước bẻ gãy cổ cậu cho rồi?

Xe , đã đến .

Là một viện dưỡng lão.

Hứa Triệt mỉm nắm tay tôi, đăng ký viện, tôi tò mò hỏi: “Thân phận của cậu là trẻ mồ côi, gì có người thân nào viện dưỡng lão?”

“Lát nữa cô sẽ thấy.” Hứa Triệt nói.

Sau nhìn thấy cô tóc ngắn đang chơi cờ với ông lão, đáp án đã rõ ràng.

Tôi hét lớn một tiếng: “Hứa Nhiên Nhiên!” Sau đó chạy nhanh đến, chị mỉm dang rộng vòng tay, mùi hương lan quen thuộc bao trùm lấy tôi.

“Em béo lên rồi, đen đi rồi.” Em nói.

Tôi tỉ mỉ quan sát chị : “Chị gầy đi rồi, nhưng xinh đẹp hơn rồi.”

trước mắt như lột xác thành người khác, mặc đồng phục, khuôn mặt không trang điểm hồng hào, thanh tú.

Bữa trưa, Hứa Nhiên Nhiên kể cho tôi nghe về công việc, thán: “Những người già sống đây đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, rất thông thái, chị học hỏi rất nhiều điều, chị rất thích công việc đây, chị mình sẽ đây một thời gian, cho đến chị ra bước tiếp theo của cuộc đời mình.”

Tôi chân thành vui mừng thay cho chị : “Vậy em cũng đây nhé!”

Chỉ dính lấy chị đẹp không rời.

Hứa Triệt trầm tư một lát rồi nói: “Vậy tôi đi hỏi xem còn thiếu người không.”

Hôm đó, để tẩy trần cho tôi, Hứa Nhiên Nhiên – người không thể ăn cay, đã đặc biệt chuẩn bị nguyên liệu lẩu, trong sân nhỏ là những bông tường vi do chị trồng, màu tím hồng nở rộ đáng , Tiểu Hổ đã béo lên rất nhiều đang lười biếng ngủ gật bên chân.

tôi vui vẻ nâng ly chúc mừng, chìm đắm trong buổi tiệc, đều bỏ qua bóng người đang đứng bên ngoài bức tường , ánh mắt đỏ ngầu đầy cố chấp của hắn khiến người phải rùng mình.

Tửu lượng của Hứa Triệt rất kém, rất nhanh đã say khướt.

Hứa Nhiên Nhiên đưa cho tôi một miếng dưa hấu, tủm tỉm nhìn tôi: “Em và Tiểu Triệt đang hẹn hò à?”

“Coi là vậy đi.” Tôi có chút chột dạ trả lời.

đến việc chị không từ biệt, tôi cẩn thận hỏi: “Từ Gia Ngạn… Hai người?”

Chị dứt khoát nói: “Bọn chị chia tay rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương