Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phẫu thuật thành công cứu được Hứa Nhiên Nhiên, nhưng chị ấy bị suy thận, có sống được bao lâu? Tôi định hiến thận cho chị ấy.
Lập tức xét nghiệm, quả nhiên phù hợp, chỉ đợi Hứa Nhiên Nhiên hồi phục là có phẫu thuật.
Nhưng Hứa Nhiên Nhiên từ chối, nằm trên giường , môi khô nứt, nhắm lạnh lùng : “Tôi không nợ hai người, sống hay c.h.ế.t là số mệnh của tôi, không cần hai người quản.”
Tôi nắm lấy chị ấy, “Chúng ta là tốt nhất, em không quan chị thì ai quan !”
Hứa Nhiên Nhiên khẽ cau mày, từ từ rút ra, “Chị mệt rồi, ngủ.”
Thái độ xa cách, tôi cảm thấy rất không đúng, nhưng Hứa Nhiên Nhiên đã nhắm nghỉ ngơi, từ chối giao tiếp, đành nhẹ nhàng rời khỏi phòng .
Một suy đoán hiện đầu tôi, đây là một Hứa Nhiên Nhiên không có thiện cảm bài xích Từ Tĩnh.
Vậy chị ấy không phải là Hứa Nhiên Nhiên mà tôi quen, mà là nữ chính Hứa Nhiên Nhiên bị trầm cảm tự sát kia.
Hứa Nhiên Nhiên mang theo ký ức của kiếp trước trở về.
Đạo cụ “Chìa khóa linh” khiến tôi như hạt bụi bay lơ lửng xung quanh Hứa Nhiên Nhiên, chứng kiến cuộc đời của chị ấy.
Vừa sinh ra đã bị đưa đến cô nhi viện, được viện trưởng nuôi lớn.
Là một cô thông minh, lương thiện lại xinh đẹp, có mấy gia nhận nuôi cô , nhưng cô đều từ chối.
“Bố ruột không , vứt , vậy thì họ sao có thật lòng thương được.” Hứa Nhiên Nhiên năm tuổi vừa chải tóc cho búp bê lòng, vừa với viện trưởng.
Cô cam tình nguyện ở lại trại trẻ mồ côi, nhưng mỗi lần thấy từng đứa trẻ được đón , ánh cô đều sáng , mỉm cười theo bóng lưng của chúng.
những người đồng trang lứa bị gia nhận nuôi trả về, cô buồn bã thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ “quả nhiên là vậy”.
Cô ngồi xổm bên cạnh Hứa Triệt – người vừa bị trả về trại trẻ mồ côi, khẽ : “Đừng khóc, đợi chúng ta lớn có tự xây dựng gia của riêng mình.”
Vì vậy, được tài trợ du học nước ngoài, gặp được Từ Gia ưu tú, chói lóa, trái tim cô đã rung động. một buổi dạ hội, Từ Gia chân thành tha thiết cầu hôn cô, Hứa Nhiên Nhiên vui mừng đến rơi nước , cô đã thực hiện được ước mơ của mình, cùng người mình tạo dựng một gia .
Nhiều năm nỗ lực học tập vươn để thực hiện giá trị bản thân có một gia hạnh phúc đã trở thành lựa chọn của cô.
Từ Gia một người vợ hiền thục, đảm đang, ở nhà chăm sóc chồng , vì điều mà họ đã cãi nhau rất nhiều lần.
Chiếc nhẫn đính hôn trên ngón áp út dần dần mang ý nghĩa giam cầm, Hứa Nhiên Nhiên không nỡ tháo ra, cô từ tất , dự định khoác mình chiếc váy cưới, nhưng cuối cùng lại mất tất .
Sự nghiệp, bè, tình .
Ngay từ sinh ra đã bị rơi, cô hiểu rằng mình không được thương.
Trần Tĩnh gửi đến một bức ảnh giường chiếu mờ ám với Từ Gia : “Cô mãi là ánh trăng sáng của anh ấy, nhưng tôi là người phụ nữ ở bên anh ấy đời, cuối cùng thay thế cô trở thành nốt chu sa lòng anh ấy.”
Không buồn không vui xóa bức ảnh, Hứa Nhiên Nhiên cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa, đàn ông, phụ nữ, tình thế giới .
Cô bị , không chỉ về xác mà hồn.
Giữa màn pháo hoa rực rỡ, cô chọn cách giống như một chú chim tự do bay lượn gió, từ trên tầng thượng nhảy xuống, Hứa Nhiên Nhiên luôn nở nụ cười nhẹ nhõm.
Cô đã được giải thoát.
Đầu không đau nữa, tim cũng không đau nữa.
Thật tốt.
Nhưng, thứ gì đã nắm chặt lấy cô, ngăn cản sự rơi xuống ?
Hứa Nhiên Nhiên ngẩng đầu .
Cô gái đầu tóc rối bù, nghiến răng nghiến lợi, miệng không ngừng mắng chửi: “ nó, chị mau nắm c.h.ặ.t t.a.y em vào! Dám buông , em băm thây chị, ngày nào cũng đến mộ chị nhảy nhót! Khiến chị c.h.ế.t không được yên!”.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Từ Gia lo lắng không yên.
Ngay lúc nãy, bác sĩ nhân sau hôn mê không ý chí sống, sau được đưa vào phòng cấp cứu, tôi liền sử dụng đạo cụ tiến vào thế giới nội của Hứa Nhiên Nhiên.
Vì chuyện , hệ thống lại lải nhải thêm mấy câu.
tôi nắm lấy Hứa Nhiên Nhiên giấc mơ, kéo cô ấy sân thượng, trước mặt bao nhiêu cảnh sát, tôi tát cô ấy, nước nước mũi hòa lẫn với phấn nền phấn nhòe nhoẹt, tôi đỏ mắng: “Chỉ là một gã đàn ông cặn bã một đàn bà đê tiện, đáng để chị từ thế giới tươi đẹp sao! Chị có xứng đáng với kỳ vọng của viện trưởng dành cho chị không? Không khỏe thì phải khám bác sĩ, dùng cái c.h.ế.t để trốn tránh vấn đề, chị giỏi thật đấy!”
Bị ăn mấy cái bạt tai, Hứa Nhiên Nhiên ngơ ngác hỏi: “Cô là ai?”
Cảnh sát nhau, mấy cái bạt tai đã khiến người ta mất trí nhớ rồi sao?
Tôi gượng cười, “Em… em là thân nhất của chị, Trần… Trần Tĩnh.”