Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn đặt xuống, tức giận lôi tôi từ tủ xuống.
Cả người trông vô điên tiết.
Hắn cẩn thận chỉnh từng mô hình một.
Tôi hưởng thụ cuộn tròn trong lòng hắn.
Đây chính hiệu quả tôi muốn.
Chỉ cần không chếc .
Bùi Chung tập trung cao độ vào tủ trưng bày, hoàn toàn không để ý rằng tôi đã lén chuồn khỏi vòng tay hắn.
Tôi dùng móng vuốt đẩy lọ , cuối giấu nó vào một góc cực kỳ kín.
Hoàn thành xong, tôi nhảy , thảnh thơi ngắm nhìn Bùi Chung bận rộn.
Bận, càng bận càng tốt.
Đợi đến khi hắn đặt mô hình cuối vào đúng vị trí, hắn mới nhớ chuyện chưa xong ban nãy.
Hắn nhìn tủ , nhưng phát hiện lọ đã biến mất.
Tội phạm tôi ngẩng bốn mươi lăm độ nhìn trời.
Buồn .
Tôi chỉ một , tôi thể biết gì chứ?
Bùi Chung giương khóe môi, hiếm khi không đuổi tôi xuống .
Tôi ngồi mép , tận nhìn hắn mở ngăn kéo tủ .
Bên trong xếp chồng hàng chục lọ .
“…”
Thế còn cứu gì nữa.
Tôi hận không thể nhào cắn hắn một phát.
Bùi Chung nhìn tôi, trong thoáng qua một tia đắc ý khó nhận .
Tôi mặt sang hướng khác, không thèm nhìn hắn.
Hắn nhìn tôi, giọng mang theo ý .
“Không muốn tao uống à?”
Tôi không động đậy.
“ thôi.”
Tôi sáng , nhìn hắn.
Bùi Chung :
“Mày lộn một vòng không trung đi, tao sẽ không uống.”
?
Đây tiếng người đấy à?
3.
Tôi một !
Không diễn viên xiếc!
Tôi xoay qua, vô cạn lời.
Bùi Chung dường như hiểu suy nghĩ tôi, cầm điện thoại bên cạnh nghịch vài đưa cho tôi xem.
Trong video, một vằn đang thực hiện một cú lộn ngược không đầy điêu luyện.
Tôi: Diễn cả thôi.
“ khác , sao mày không ?”
Thằng cha bị sao thế, áp lực giáo dục truyền cả luôn à.
Bình thường thì ngó lơ tôi, giờ muốn tôi biểu diễn nhào lộn cho hắn xem.
Tôi nhìn hắn giống như nhìn một kẻ thần kinh.
Bùi Chung bị bộ dạng tôi chọc , hiếm khi đưa tay về phía tôi.
Hắn sờ mạnh mấy , sau đó lộ vẻ ghét bỏ.
“Y như mẹ mày, không sướng tay gì hết.”
Không , ai cho sờ vậy.
Hắn tự l.i.ế.m môi thôi cũng đủ trúng độc chếc , chẳng cần uống nữa.
Tôi nhe răng, gào với hắn một tiếng.
Hắn vỗ vỗ tôi, vẻ tiễn khách.
“ , hôm nay không uống, ngoài đi.”
Tôi nằm im không nhúc nhích.
đệm hắn quá êm, so với chỗ tôi hay trước đây thì khác một trời một vực.
Bùi Chung thấy tôi không nhúc nhích, giọng trầm xuống.
“Đừng đà lấn tới.”
Tôi còn chẳng thèm nhìn hắn một .
“Chậc…”
“Tao đếm đến ba.”
Tôi ngước , nhìn hắn với vẻ đáng thương.
“Giả vờ dễ thương cũng vô dụng!”
“Meo~”
“Tao , vô dụng!”
“Meo meo~”
Bùi Chung thua cuộc, cứng miệng :
“Chỉ tối nay thôi đấy!”
một thì hai.
hai thì ba.
Chẳng mấy mà sẽ tôi!