Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7

Nhưng tác giả thích motip anh em tương tàn, ép buộc bọn họ đấu đá mức mất còn.

Người thắng không vui vẻ, kẻ thua chẳng cam tâm.

Bùi Chung Minh liếc thiếp và chiếc thẻ ngân hàng trên bàn, cầm xem vài giây ném thùng rác.

Không thể vứt được!

Tôi nhảy khỏi lòng hắn, lao thùng rác.

hai trước cào bới thật mạnh, cuối cùng tha chúng ngoài.

Khóe miệng Bùi Chung Minh co giật.

Tôi ngậm lấy thẻ, tiến gần hắn.

Hắn hoảng hốt lùi về sau bước.

“Đừng qua đây! Tránh xa tao !”

Tôi ngơ ngác.

Cho khi hắn đeo găng tay.

Hết yêu !

Mới chui thùng rác chút đã ghét bỏ tôi .

Bùi Chung Minh bông cồn khử trùng chiếc thẻ, sau đó ôm tôi nhà vệ sinh.

Lôi tôi tắm từ trong ngoài, tắm mức suýt tróc cả lớp da.

Không gì để nói với cái tên mắc bệnh sạch sẽ nặng này cả.

Bây giờ tôi nghiêm túc hoài nghi rằng hắn còn sống tận bây giờ chưa nghĩ cách chếc nào đủ gọn gàng và sạch sẽ.

Bùi Chung Minh sấy khô lông cho tôi đặt tôi giường.

Tôi nhảy đầu giường, chọc chọc thiếp chuyên gia.

“Muốn tao đi chữa trị à?”

Tôi kêu tiếng đáp hắn.

Hắn bật cười, tay chạm nhẹ trán tôi.

nhỏ mày, cái gì gọi tàn tật không?”

Đúng, nhỏ thì không .

Nhưng tôi thì .

Bùi Chung Minh mãi mãi không giờ được.

Ở thế giới khác, tôi giống hắn.

Mất đi đôi , ngồi trên xe lăn, kẻ tàn phế.

Từ khoảnh khắc Bùi Chung Minh, tôi đã hiểu sao hệ thống chọn tôi.

Tôi chưa giờ chỉ đơn thuần hắn.

còn chính bản thân tôi.

Ở thế giới trước, tôi chẳng khác hắn nhiêu.

Hận trời, hận đất, hận số phận bất công.

Mỗi ngày mở mắt đôi mình, cảm giác bất lực từ trong ngoài trùm lấy tôi.

Tôi thể chấp nhận tính khí tệ hại Bùi Chung Minh.

tôi từng thế.

Sau khi mất đi đôi , tính cách trở nên nóng nảy thất thường, oán trời trách đất, tự hủy hoại bản thân.

Tôi hiểu rất rõ sao hắn vứt bỏ thiếp đó.

Không hy vọng, thì sẽ không thất vọng.

Tôi luôn được bóng dáng chính mình từ hắn.

Vậy nên tôi muốn hắn trở nên tốt hơn.

Tôi muốn hắn chứng minh với tôi rằng—chúng ta thể vượt qua được nỗi đau này.

Bùi Chung Minh chằm chằm thiếp, thất thần lúc lâu.

Trong mắt hắn, ánh sáng lấp lánh hiện cách khó nhận .

7.

Hôm sau, khi tôi thức dậy, Bùi Chung Minh đã dậy .

Tôi khỏi phòng, phát hiện trong nhà vị khách không mời .

Anh ta ngồi trên ghế sofa.

Sắc mặt Bùi Chung Minh không tốt chút nào, giống đang kìm nén cơn giận dữ.

Người đàn ông trên sofa tôi, mở miệng hỏi:

“Đây sinh à?”

chị gái hắn để , chính mẹ tôi.

Giọng điệu Bùi Chung Minh tràn đầy sự chán ghét không chút che giấu:

“Chuyện này chẳng liên quan gì anh.”

“Không liên quan?”

Người đàn ông đó nghe chuyện nực cười.

“Đừng quên, tôi và Đồng Đồng cùng nhau nuôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương