Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

“Chúng ta còn gia đình, còn con nuôi. Chị anh giàu hơn mình gấp mấy lần. Anh lì xì cho cháu 50.000 đã là quá đủ .”

“Nếu anh không hủy tiệc được, tháng sau tiền vay nhà không trả nổi đâu. Anh tự tính đi.”

Nói xong, tôi bước ra khỏi nhà.

Tháng , trời nóng cái chảo úp đầu.

Không khí oi bức, nặng nề đến mức rút khô ta.

Con tôi ngồi sau xe mồ hôi nhễ nhại.

Lúc đi ngang cửa hàng kem, con bé rụt rè :

ơi, con ăn kem được không?”

Tôi rất ít khi cho con ăn đồ lạnh, sợ đau bụng, đi bệnh viện thì lại tốn tiền.

Con hiểu chuyện, rất ít khi đòi .

hôm nay quá nóng, tôi không đành lòng từ chối.

Con bé cầm que kem mát lạnh, đôi sáng rỡ chứa cả bầu trời sao:

ăn trước đi.”

Sự hiểu chuyện con khiến tôi vừa xót xa vừa thấy mình thật .

Thật ra tôi đã nhiều lần nghĩ đến ly hôn.

chính mình từng chịu khổ vì lớn trong gia đình đơn thân, nên không con lặp lại.

Nếu không vì con, tôi đã ly hôn từ lâu.

cần Ngô Tân chịu hủy bữa tiệc kia…

Tôi vẫn thầm cho anh ta cơ hội.

Không ngờ, ý định ấy lập tức bị dập tắt.

Bàn trà bừa bộn đồ ăn nhanh dầu mỡ, que tre, giấy ăn vương vãi, chai bia rỗng đổ ngổn ngang.

Ngô Tân ngồi chễm chệ trên sofa, chơi game.

Thấy tôi sa sầm, anh ta uể oải nói:

“Chơi game thì có gà rán chứ, tí anh dọn.”

Tí?

Câu này tôi nghe cả nghìn lần . Tôi không thèm nói, :

“Anh đã gọi điện cho khách sạn chưa?”

Anh ta không trả lời, lại dán cây kem trong tay con :

“Cái đấy?”

Tôi thu dọn bàn, khó chịu:

“Kem.”

Anh ta bước tới, giật phắt cây kem trong tay con:

“Bao nhiêu tiền?”

.”

?!”

Giọng anh ta lập tức cao vút, con tôi òa khóc, anh ta không buồn để ý, ném kem thùng rác:

“Kem đắt vậy! Em điên à?!”

Tôi bế con , đang định nói:

“Loại đã là rẻ lắm …”

giọng nói vang trong đầu tôi:

Tôi mắc giải thích với anh ta?

Tôi nhìn thẳng Ngô Tân, chậm rãi nói:

“Tại sao con tôi không được ăn cây kem ?”

Anh ta sầm :

“Tiền đó mua bao t.h.u.ố.c còn hơn, đi ra ngoài còn thể hiện!”

“Anh dám vung cả vài chục vạn tiệc cho cháu anh, con mình ăn kem không được à?!”

Anh ta cười khẩy:

“Em vậy để giận anh đúng không? Bình thường keo kiệt từng xu, hôm nay hào phóng lạ.”

“Anh đầu tư vì tương lai cả nhà mình. A Huy có tiền đồ, sau này trả lại còn hơn!”

Tôi bật cười:

“Tiền đồ? đứa yêu sớm, đ.á.n.h nhau trong trường, không đỗ nổi đại học tử tế anh kỳ vọng ?”

“Còn mấy bè anh – giúp họ xong có báo đáp chưa?”

“Lúc nhà mình mua nhà, cho anh vay đồng nào không?”

Tôi nói thật lòng.

Những gọi là anh, cả chị anh, anh – biết Ngô Tân sĩ diện mạng.

cần nịnh vài câu là anh sướng rơn, tự móc tiền túi đi cò giúp ta.

khi nhà mình có chuyện, chẳng .

Ngô Tân bị tổn thương tự ái, bật dậy:

“Em khinh anh?”

“Khinh luôn anh đúng không?”

bè anh là ‘hồ bằng cẩu hữu’? Vậy em thì sao? Ngoài Diệp Chân ra, có chơi với em?”

“Em bảo anh chẳng cho vay tiền? Là vì họ đang bận! anh có đi Rolls Royce Cullinan đấy, biết xe đó không?”

“Thôi, nói chuyện với tầm hiểu biết thấp em chẳng được .”

“Nói chung sau này không được cho con ăn kem đắt tiền, nhà mình khó khăn, tiền tiêu đúng chỗ!”

Anh ta rầm cái đóng sập cửa nhà vệ sinh lại.

Tôi nhìn mâm cơm đang dở dang và khuôn sợ hãi ngơ ngác con, tự :

Lưu Nguyệt, đây là cuộc sống mày à?

Cái gọi là “tiêu đúng chỗ” anh ta, chưa bao giờ là dành cho vợ con.

Con tôi, sống trong thiếu thốn vẫn học được sẻ chia và biết ơn.

Còn cha nó, trong nghèo túng học được cách màu.

Tôi không con mình lặp lại cuộc đời tôi, nghĩ lại, con đang đi con đường “đơn thân” theo kiểu đau đớn hơn.

Sau hồi suy nghĩ, tôi quyết định.

Tôi ôm con, phòng thu dọn hành lý.

Tôi cố kìm nước , nhét quần áo hai con vali.

bàn tay nhỏ xíu kéo nhẹ vạt áo tôi.

Tôi cúi xuống, nhìn đôi trong veo con .

Con không , ngẩng nhìn tôi:

đừng khóc. Con ngoan. đi đâu, con theo đó.”

Giọng con non nớt có sức mạnh xoa dịu cả thế giới.

Con dang tay ôm chặt lấy tôi, chắn hết mọi tổn thương cho .

Khi Ngô Tân bước , tôi đã gói gọn đồ đạc.

Anh ta sầm :

“Vàng cưới đâu? Sao không thấy?”

“Chẳng đã nói lấy vàng em tiệc cho A Huy à? Giờ giấu là sao? Em ích vậy à?!”

“Lưu Nguyệt, em có thể đừng ích vậy không?”

Ích – lại là hai chữ ấy.

Mỗi lần anh ta nói tôi ích , tôi lại tự trách bản thân c.ắ.n răng chiều theo.

Tôi đã bán gần hết nữ trang, trang sức cưới để bù cho anh ta.

Ngay cả “ngũ kim” (vàng cưới), trong anh hóa “thất kim”, “bát kim”, hầm vàng không đáy.

Tôi bế con ngồi vali, bình tĩnh nói:

“Đúng, tôi ích .”

“Ngô Tân, tôi ly hôn.”

Ngô Tân sững trong giây lát, lập tức nổi giận:

vì không cho anh dùng số vàng đó em dám lấy ly hôn ra dọa anh?!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương