Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chồng tôi xem sĩ diện còn to hơn trời.
Tiền góp xe, đè nặng đến mức chúng tôi thở không .
Vậy mà anh ta lì xì 50.000 tệ cho thằng cháu chỉ đỗ đại dân lập, còn tuyên bố sẽ bao trọn tiệc mừng đỗ đại .
Tôi không đồng ý, anh ta liền lên mặt dạy đời:
“Đây là đầu tư. là đứa có tiền đồ, sau lại cho anh còn hơn thế. Phụ nữ tụi em đúng là tóc dài mà kiến thức ngắn.”
Tôi cho gái cây kem, anh ta lập tức đoá:
“ cây kem mà 6 tệ? thừa tiền hả? Có tiền đó sao không cho tôi bao t.h.u.ố.c xịn, ra ngoài phát cho ta còn có mặt mũi!”
Tôi nhịn hết , đề nghị ly hôn.
Anh ta khoanh tay, cười lạnh:
“Tôi đầy anh em, đầy hệ, hôm nay ly hôn mai cưới gái trẻ đẹp. Nếu không xin lỗi, cứ chờ mà ra đường sống, độc cả đời đi!”
Sau đó, chính anh ta mới là phát điên.
Đừng nói gái trẻ đẹp, ngay cả bà già chẳng ai thèm lấy anh ta!
1.
Đang rửa bát tôi nhận hai giao dịch ngân hàng khiến run rẩy:
Chuyển 50.000 tệ
Cọc tiệc ở khách sạn Hoàng Gia 60.000 tệ
Tổng cộng 110.000 tệ!
Trong khoảnh khắc đó, tôi nghi mình ngâm tay trong nước rửa chén rẻ tiền quá lâu nên sinh ảo giác.
Khách sạn Hoàng Gia là nơi cao cấp nhất thành phố – đĩa đậu hũ trứng bắc thảo 688 tệ.
tôi làm có tiền tiêu kiểu đó?
Tôi đang định điện thoại Ngô Tân – chồng tôi – bước vào.
“Anh ơi, tài em bị trừ hai lớn, có khách sạn trừ nhầm không…”
Anh ta đặt cặp xuống, nói:
“À, đỗ đại rồi, anh tiện tay chuyển lì xì 50.000 tệ cho nó, rồi nhờ hệ đặt luôn sảnh tiệc cho nó làm tiệc mừng đỗ đại .”
Tôi c.h.ế.t sững, không nên nói trước.
Cái là “nhờ hệ”, tôi đoán lại là đi thuê cò với giá cắt cổ.
rằng, khi tin trừ tiền, tôi nghi ngân hàng sai, chứ không bao giờ nghĩ là do anh ta dám tiêu.
Chúng tôi đều là dân lao động quèn:
Anh ta lương 8.000 tệ
Tôi lương 6.000 tệ
Trừ tiền , xe, phí , bảo hiểm, chi tiêu, tiền gửi cho bố mẹ hai bên, mỗi tháng may ra dành 2.000 tệ
110.000 tệ là toàn bộ tiền dành dụm suốt 6 năm kết hôn.
mặt tôi tối sầm, Ngô Tân đổi giọng:
“Thằng bé khó khăn lắm mới đỗ đại , tuy là dân lập, là cháu anh, anh có chút thể hiện chứ?”
“Ai mà không anh quen rộng? Chị anh nhờ đặt sảnh, anh không giúp mặt mũi đâu?”
Mỗi câu nói của anh ta như b.o.m nổ trong đầu tôi, tôi bắt điểm trọng:
“Chị anh tự cho anh?”
“Đúng rồi, chị bảo không muốn cảm thiếu cha bị ta coi thường.”
Chồng của chị ấy mất sớm, lại bảo hiểm và bồi thường kha khá. Đừng nói làm tiệc, , lo tiền cưới cho dư sức.
Chị ấy sống mình nuôi , mà còn sướng hơn chúng tôi nhiều.
Vậy mà cho Ngô Tân. Vì sao?
Rõ ràng là đ.á.n.h vào tâm lý sĩ diện hão của anh ta.
Anh ta lại chẳng nhận ra, hớn hở:
“ mình đâu thiếu mấy đồng đó. Anh đã hứa với chị rồi, tiệc anh lo.”
Tôi cười lạnh:
“Không thiếu tiền? Trong tài không còn đủ rau, anh tính sao đây?”
“Cọc 60.000 tệ rồi, làm trọn tiệc còn cần thêm 160.000 tệ nữa, vàng cưới của em đâu? Bán đi bù vào đi.”
Tôi không nhịn nữa, giọng cao vút:
“Anh vét sạch tiền làm tiệc cho cháu, không , không xe, không đóng phí cho luôn hả?”
“Anh nhận làm tiệc đã ngu hết sức rồi, còn đòi bán vàng cưới của tôi? Anh bị điên à?!”
Ngô Tân lộ vẻ bực bội:
“ đừng có đụng chuyện là nhắc tới tiền, mất hứng!”
“Tiền không trọng bằng hệ! Đây là đầu tư. là đứa có tiền đồ, sẽ lại cho anh gấp bội. Đàn bà đúng là não ngắn!”
“Chỉ mười mấy vạn thôi mà, tích lại là có. Việc điên?”
Tôi run giọng hỏi:
“Ngô Tân, anh có 110.000 tệ tôi chắt chiu thế nào mới dành không?”
Ngô Tân thở dài:
“Dù em là ruột của , sao lại chẳng có chút tình cảm nào vậy? Đừng chỉ nhìn tiền, đừng anh thất vọng về em.”
Tới giờ đón , tôi vừa cởi tạp dề vừa ra ngoài:
“ trăm mười ngàn là em cắt từng đồng từng cắc từ miệng mà dành dụm mấy năm nay.”
“Chuyển 50.000 thôi đi, cái tiệc , hôm nay anh nói , anh hủy nó, mang tiền cọc về cho em.”
Vừa nghe tôi nói muốn hủy tiệc, Ngô Tân lập tức phát nổ:
“Tiền tiền tiền, suốt ngày chỉ tiền! Em chui tọt vào mắt tiền rồi hả?”
“Anh đã nói ra ngoài miệng rồi, giờ em bảo anh rút lại? Mặt mũi anh đâu?!”
Nhìn bộ mặt giận dữ của anh ta, lòng tôi lạnh ngắt.
Sáu năm kết hôn, những chuyện kiểu như vì sĩ diện mà anh ta phá tài giúp bạn bè, họ hàng, tôi đến phát chán.
Ngô Tân chẳng nhận ra sự thất vọng của tôi, cứ lải nhải mắng tôi không dứt.
Tôi phiền đến nỗi mở cửa định đi đón anh ta giữ tôi lại:
“Em đi đâu? Lại đi tìm chị anh vay tiền như lần trước à?”
Lần trước anh ta nói tới là chuyện anh bạn nhờ rượu ngon.
ta định tiền, Ngô Tân phẩy tay:
“Bạn thân, lấy tiền làm !”
Mà thật ra là anh ta từ phe giá cao.
Tôi không chịu , ngay trước mặt bạn anh ta lấy giá thị trường trừ 30% ra tính tiền.
Anh ta vì thế mà cãi nhau trận ầm trời với tôi, mắng tôi làm mất mặt.
Lúc tôi thật sự muốn vả anh ta tỉnh lại khỏi cái đầu “sĩ diện”.
cục tức nghẹn trong n.g.ự.c khiến tôi cố nói lý thêm lần nữa: