Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không bình luận gì.
Tôi nhắm tới dây chuyền hồng ngọc trong buổi giá hôm nay, định bụng sẽ mua nó để ngày mai có thể gửi tặng phu nhân nhà họ Chu. Khéo léo giao tiếp, biết chiều lòng người khác là môn học bắt buộc của mỗi người kinh doanh đạt chuẩn.
Hôm nay tôi chỉ vì món đồ .
Nhân viên trên sân khấu đưa món đồ quý giá cuối cùng lên. dây chuyền tinh xảo, cầu kỳ lấp lánh dưới ánh đèn, tỏa sáng rực rỡ.
Tôi chẳng buồn nghe anh ta giới thiệu, sau khi giá khởi điểm công bố, tôi lập giơ bảng báo giá. Người điều hành giá đọc giá của tôi. Ngay lập có người tăng giá, từng chút một, giá thế tăng lên.
“ triệu.”
“ triệu hai trăm nghìn.”
“ triệu năm trăm nghìn.”
Tôi suy nghĩ một lát, rồi lại giơ bảng: “ triệu tám trăm nghìn.”
Không ai đáp lại.
“Có vị muốn tăng giá không ạ?”
Người điều hành giá lên tiếng: “ triệu tám trăm nghìn lần thứ nhất.”
“ triệu tám trăm nghìn lần thứ hai…”
“ triệu.”
Có người đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời anh ta. Tôi theo bản năng nhìn phía phát ra âm thanh.
Tống Chu đang ngồi ở , tấm bảng trong tay chưa hạ xuống, tay kia vòng qua cô gái bên cạnh, ánh mắt cười tủm tỉm nhìn thẳng vào tôi.
tôi nhìn tới thì có chút hoảng sợ rụt mình vào lòng Tống Chu.
Tôi thu ánh mắt : “ triệu hai trăm nghìn.”
“ triệu trăm nghìn.”
“ triệu trăm nghìn.”
“ triệu năm trăm nghìn.”
…
Tống Chu muốn so đo tôi, liên tục tăng giá theo.
Những người có trong khán phòng đều im lặng, dán mắt vào màn kịch vợ nhà hào môn tan vỡ.
Tôi hơi đau đầu, đứng dậy đi phía Tống Chu: “Tôi nhớ anh không có sở sưu tầm trang sức.”
Anh ta nhếch môi: “Chỉ là đột nhiên cảm dây chuyền hợp .”
Tôi nhìn sang , cô ta đối diện ánh mắt tôi, c.ắ.n nhẹ môi dưới, mắt hơi đỏ: “Lâm… cô Lâm, dây chuyền … đẹp.”
Tống Chu nhún vai, đôi mắt đào hoa hơi hếch lên.
Tôi thu ánh mắt , sự bình tĩnh duy trì bấy lâu suýt chút sụp đổ ngay lúc .
Tống Chu nhìn phụ nữ đá nhau, đặc biệt nhìn tôi mất bình tĩnh. Những cô gái vây quanh anh ta thế xuất hiện không ngừng, đủ chiêu trò khiêu khích tôi.
Lần duy nhất tôi mất bình tĩnh là hai năm trước, tôi tự tay tát người phụ nữ kia một cái.
Tôi cũng không nhớ rõ dung mạo của cô ta , chỉ nhớ rõ ngày hôm , Tống Chu tôi giận thì lập vui vẻ hẳn lên.
Anh ta nắm lấy bàn tay vừa tát người của tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, giọng điệu cưng chiều: “Ương Ương. Nếu cô ta chọc em không vui thì anh, không cần bẩn tay em.”
Tôi không thêm lời , đứng dậy đi ra ngoài.
Người điều hành giá trong hội trường gõ búa chốt hạ, định đoạt số phận của dây chuyền kia.
Tôi đứng ở cửa, nhìn nhân viên hướng dẫn Tống Chu và đi thanh toán tiền dây chuyền.
Khoảnh khắc Tống Chu đưa thẻ ra, tâm trạng tôi bỗng dưng tốt lên.
Tôi cúi đầu gửi một tin nhắn cho số điện thoại lưu là “AAA Thái tử gia kinh thành Chu Hoài”: “Cậu đang ở đâu?”
Chu Hoài trả lời nhanh: “Phòng thí nghiệm.”
Tôi nhìn đồng hồ, nghĩ một lát: “Có phải lại chưa ăn tối không?”
Hộp thoại “Đang nhập…” nhấp nháy lâu, nhưng không có một tin nhắn hoàn chỉnh gửi .
Thế là tôi chủ động gửi thêm một tin : “Quán ăn gia truyền Triệu Ký, đợi tôi, khoảng mươi phút sẽ cổng trường.”
Khi tôi cất điện thoại đi, Kỷ Nghiên nhìn tôi một cái: “Hôm nay shipper cho Thái tử gia à?”
Tôi gật đầu, cô ấy định rồi lại thôi.
Tôi mỉm cười: “Kỷ Nghiên.”
Tôi : “Tôi là một người kinh doanh.”
Thời gian tôi căn chỉnh vừa đúng. Chu Hoài đứng ở cổng trường, ngay ngắn chỉnh tề, giống một người lính gác, có một vẻ đáng yêu ngốc nghếch.
Tôi lái xe trước cậu ta, hạ cửa kính, đưa đồ ở ghế phụ cho cậu. Chu Hoài khẽ lời cảm ơn.
Tôi ngẩng đầu, vừa định trêu chọc cậu ta một câu thì hai bóng người quen thuộc cách không xa.
Thế giới thật đúng là nhỏ bé. Hóa ra bông hoa trắng nhỏ mà tôi nuôi dưỡng lại là một học sinh xuất sắc.
dây chuyền mà Tống Chu vừa giá đeo trên cổ, dưới ánh đêm vẫn không giấu vẻ đẹp của nó.
Trang sức tồn tại là để tôn lên con người. Một cô gái trẻ tuổi quá non nớt, không thể nổi bật món trang sức lộng lẫy vậy. Ngược lại, cô ta trở thành vật nền cho dây chuyền.
Tên ngốc nghếch của tôi. Hai mươi tuổi, cái tuổi hoa, cô ta chẳng cần bất điểm tô đủ đẹp mê hồn rồi.
Chu Hoài nhìn theo ánh mắt của tôi.
Tống Chu quay lưng lại chúng tôi, chỉ có thể nhìn .
“Cô ta xinh đẹp.” Tôi thu ánh mắt , đầy hứng thú nhìn Chu Hoài.
Cậu ta quay đầu, đối diện ánh mắt tôi, lông mày khẽ giật.
“ tôi kiểu .” Tôi nhìn Chu Hoài.
“Tôi không kiểu người .” Chu Hoài gần bật thốt.
Hai câu va vào nhau giữa không trung. Tôi sững sờ mất một hai giây rồi nở nụ cười tinh quái.
Thái tử gia lập đỏ bừng, dùng bàn tay còn lại che đi mình.
Tôi hứng thú: “Vậy cậu kiểu người ?”
Chu Hoài mỏng không chịu nổi, giống chiếc bánh mochi dâu tây nhân đầy ú ụ, khiến người ta muốn đưa tay véo một cái.
“…”
“Cậu chủ?”
“… Lâm Ương.”
Cậu ta hít một hơi, vành tai vẫn còn đỏ ửng, bỏ tay xuống nhìn tôi: “ chị kiểu người … là có ý gì?”