Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Đâu phải không biết tặng gì. so những món quà có tồn tại lâu dài, một bữa cơm đặt mối quan hệ của chúng tôi vào vị trí thích hợp.

Thế nhưng tại sao? Nếu ghét thì có xa.

Thân phận Thái tử Bắc kinh có nghĩa giới này hiếm ai có kiềm chế cậu ta.

Tôi c.ắ.n một miếng bánh, chưa kịp nói gì thì đèn nhà hàng đột nhiên nhấp nháy, tiếng dương cầm trung tâm trở nên lãng mạn vô cùng.

Mấy người phục vụ ôm hoa, đẩy ra một chiếc bánh kem lớn, trên cắm hai hình người nhỏ nhắn sống động như .

Tôi chống cằm, nghe người phục vụ nói cặp đôi bàn bên cạnh những lời như chúc mừng kỷ niệm, hạnh phúc viên mãn, long bạc .

Phô trương đủ kiểu.

Tôi thở dài: “ hạnh phúc đi.”

Chu Hoài ngước mắt nhìn sang, vẻ mặt có phức tạp: “…Chồng của chị… có lẽ, nhà… đã chuẩn cho chị… ờ, một bất ngờ như vậy.”

Cậu ta nói năng lắp bắp.

Tôi nhìn cậu ta, Chu Hoài đối diện ánh mắt của tôi, một lúc lâu sau, như muốn trốn mà cụp mắt xuống.

“Cậu sự không tò mò tôi nào nhỉ.” Tôi trêu chọc cậu ta.

Tôi đưa tay nâng cằm cậu ta, hướng phía cặp đôi hạnh phúc kia. Một người Bạch Lam mà cậu ta từng gặp, người còn

“Nè, chồng tôi đang đằng kia.”

Khoảnh khắc Chu Hoài đứng dậy, chiếc ly trên bàn suýt nữa cậu ta làm đổ. Tôi vươn tay nắm lấy cổ tay cậu ta. Hành động của trai khựng , cậu ta cúi đối diện ánh mắt tủm tỉm của tôi.

Vẻ giận dữ trên mặt dịu đi đôi phần.

Thái tử mất bình tĩnh, lần tiên không hất tay tôi ra như tà trước .

Tôi chống cằm nhìn cậu ta: “Có muốn uống một ly tôi không?”

Khi đưa Chu Hoài khách sạn, ra tôi không uống nhiều, cậu ta vậy.

khoảnh khắc tôi định chào tạm biệt, bỗng nhiên nghe cậu ta hỏi: “Lâm Ương… Lần chúng ta gặp nhau… hôm , vì anh ta nên chị quán bar đúng không?”

Chu Hoài ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn thẳng vào tôi, không hề né . Làn da trắng lạnh ửng hồng vì men rượu, nhưng đôi mắt như bầu trời đêm đầy sao, sáng kinh ngạc.

Từ ngày tôi quen Chu Hoài, dường như cậu ta luôn từ chối người khác. Lãnh đạm, cao quý. Một cậu chủ con nhà quyền quý được giáo d.ụ.c phong tốt đẹp.

khi đối mặt tôi, thỉnh thoảng để lộ vài nét ngây ngô của tuổi . Có lẽ vì đêm đẹp, có lẽ vì men rượu say lòng người. Tất cả mọi thứ đều đang nói tôi: Bây giờ thích hợp để thổ lộ tâm tình.

Tôi tiến lên một bước, vươn tay, Chu Hoài không né , tôi khẽ : “Hôn nhân của tôi rất thất bại. ra tôi luôn biết anh ta có người bên ngoài, cần không làm ầm ĩ trước mặt tôi, tôi vẫn luôn chiều theo anh ta. Ai tôi ngốc, anh ta chơi bời trác táng thế, tôi vẫn một mình kiên trì đeo nhẫn cưới của chúng tôi. Ngày gặp cậu quán bar, tin anh ta đi nghỉ dưỡng người khác lộ ra, rõ ràng sinh nhật anh ta, tôi còn ngốc nghếch muốn đợi anh ta cùng đón sinh nhật. Không ngờ anh ta đã có người khác cùng ăn mừng rồi. Ngày hôm tôi rất buồn, uống nhiều, rồi tôi nghĩ, vậy tại sao tôi không làm như vậy chứ?”

Tôi nhìn Chu Hoài, trước mắt bỗng nhiên có mơ hồ, ánh trăng tĩnh lặng. Không khí tốt đẹp như vậy, có ma lực biến lời nói dối thành sự .

“Tại sao có một mình tôi kiên trì giữ gìn chứ?”

Tôi khẽ vuốt lên mặt Chu Hoài, cậu ta sững một : “Lâm Ương…”

Tôi nói: “Rồi tôi nhìn thấy cậu. Cậu đặc biệt, cậu khác hẳn những người tôi từng quen. Cậu cho tôi một cảm giác xa cách, rất độc, lúc gần lúc xa. Tôi từng nghe nhiều người nói mình độc, nhưng tôi cảm thấy sự độc của cậu độc sự. Cảm giác như sâu thẳm nội tâm cậu có mình cậu, cậu vẫn luôn giả tạo.”

Tôi cúi , bốn mắt nhìn nhau, gần mức hơi thở chạm vào nhau. Sắc mặt trai dần dần từ hồng chuyển đỏ, như một chiếc nồi áp suất nén chặt van.

Tôi nghẹn ngào: “Cậu có bên tôi không? Hoặc …” Tôi ghé sát tai cậu ta, nhẹ giọng nói: “Cho tôi một cơ hội hợp tác.”

“…”

“!”

“???”

Tôi lùi hai bước, suýt nữa bật trước mặt Thái tử . Sắc mặt Chu Hoài biến hóa khôn lường, mãi lâu sau hiểu ra vấn đề.

Mặt cậu ta sa sầm mức có nhỏ ra nước: “Lâm Ương!”

trai nghiến nghiến lợi gọi tên tôi.

Tôi đáp : “Đừng xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết cậu chủ à.” Tôi vẫy tay: “Ngủ sớm đi nhé, sáng mai tôi sẽ đón cậu trường.”

Chu Hoài không nói gì, nhìn tôi nghiến ken két.

Tôi quay người bước ra ngoài, khoảnh khắc tay sắp chạm vào tay nắm cửa, người phía sau đột nhiên động đậy. Mùi rượu nhàn nhạt bao trùm lấy tôi, thân đầy uy lực của trai áp sát tôi.

khoảnh khắc tôi mất tập trung, một bàn tay xương xẩu rõ ràng luồn qua eo tôi, đặt lên khóa cửa.

Cạch.

À ồ. Chơi trớn rồi.

Gáy tôi khẽ c.ắ.n một cái, như để trút giận, để một vết hơi ngứa.

“Lâm Ương.” Giọng Chu Hoài hơi khàn, mang theo ý vị khó tả, như giận dỗi, như đang chiều chuộng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương