Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đến đây, lòng tôi sáng tỏ ban ngày.
Hóa ra bạn trai tôi, lúc không hay biết, bị kẻ khác mượn ảnh chụp để đi tình trên mạng.
Phó tức muốn văng tục:
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Người cô là kẻ giả mạo, tiểu đội trưởng nào rảnh mà quản mấy chuyện nhảm chứ…”
Mỗi câu nói, mặt Tiểu trắng thêm vài phần.
Tôi đưa tay ngăn “con chó điên” bên cạnh, rồi gọi thêm một phần bánh nhỏ đặt trước mặt cô :
“Chị em à, đến đây thì rành rành rồi. Thứ nhất, quân đội không bao dùng điệu để gọi kiểm tra ‘báo cáo tình yêu’. ấy là lính, bản thân nói rồi.
Thứ , cớ quá lố bịch. Một người đàn ông có trách nhiệm sẽ không vì một bản báo cáo giả mà block xong add .
Và nữa… cô cũng từng gặp tiểu đội trưởng của ấy rồi. Cô thử nhớ xem, người gọi điện hôm … có giống với ngoài đời không?”
Mặt Tiểu trắng giấy. Cô , chậm rãi lắc đầu.
Cuối , thì thầm thoát ra, yếu ớt mất hết sức:
“Không… không giống…”
Mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi, tí tách xuống bàn đá lạnh.
Tôi hỏi thẳng:
“Hắn có hỏi cô quà sinh nhật không? Cô có gửi không?”
Tiểu nức nở:
“Có… để bù đắp cho ấy, tôi đặt một phần quà hoa quả nhập khẩu đắt tiền gửi đi…”
Chưa kịp để tôi phản ứng, Phó nhảy dựng:
“ gì?! Đồng chí nữ, thứ đắt thế mà bị một thằng cặn bã à?! Quá đáng thật!”
Tiểu cuối cũng nhận ra tất chỉ là một màn đảo. lòng xấu hổ áy náy, cô cúi gập người trước tôi, nghẹn ngào:
“Xin lỗi… là tôi sai… tôi liên lụy người…”
Cô cúi gập một góc chín mươi độ, “Xin lỗi!” vang , rẩy nhưng chân thành.
Nhìn gương mặt đầy hối hận ấy — vốn dĩ cũng chỉ là một nạn nhân — thoáng chốc tôi chẳng biết nói gì.
Không khí quái dị, nặng nề, có tấm màn vô hình phủ kín bàn.
Đúng lúc —
Reng reng reng——
Điện thoại của chúng tôi gần đồng loạt rung bần bật, màn hình sáng lóe liên hồi.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên lòng tôi.
Điện thoại tôi hiện lên chữ “ gọi”. Của Phó thì nhấp nháy “ ”, Tiểu cũng rẩy nhìn màn hình — “”.
ánh mắt giao nhau, toàn bộ đều dính vibe “toang thật rồi”.
Tôi là người bắt máy đầu tiên. Bên kia vang lên tôi, gấp gáp khản đặc, xen nức nở:
“Con gái! Con đang ở đâu thế? Con với A rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Trên mạng người đang truyền video, nói A làm lính xong cắm sừng, đánh nhau ngay tại ga tàu! clip lan vào nhóm cư dân rồi! Chú Phó, dì Lâm cũng sắp phát điên lên rồi!”
lúc, Phó cũng bắt máy. Đầu dây bên kia là gầm kinh thiên động địa, tôi ngồi cách xa vẫn nghe :
“Phó ! Thằng trời đánh! Mày dám làm chuyện có lỗi với Dao Dao à?! Nhà họ Phó này không có đứa con mày! mày đang ở đâu? Lập tức lăn về giải thích cho !”
Tiểu thì lập tức trắng bệch, , khóc kêu:
“… không phải vậy… con không có… con bị … con thật sự không biết gì hết…”
gào, mắng, khóc từ chiếc điện thoại hợp thành một bản remix hãi hùng, kéo bầu không khí quán cà phê tụt mood không phanh.
ràng gia đình cô cũng ăn trọn cú “clip hot trend” kia, đang quay sang nghiêm khắc tra khảo.
Xong phim.
chúng tôi lúc nghĩ đến chữ .