Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Gần đây trên mạng rần rần mấy màn “đón lính xuất ngũ”, tôi cũng thử lần cho bằng chị bằng .
Trong phòng, tôi đủ thứ: nhài đặt riêng từ mấy ngày trước, rôn, cả ảnh to hài hước. Nhìn vòng, tôi tít .
Bạn trai yêu dấu sắp về rồi!
Nghĩ đến cảnh xa cách bao lâu, tôi ngồi makeup suốt, soi gương tới lui vẫn thấy thiếu thiếu. Định bụng mở mạng xã hội kiếm chút cảm hứng.
Mở Douyin, nhạc nền vang lên, tôi tưởng tượng cảnh Phó nhìn thấy mình sẽ bất ngờ cỡ nào, lòng vui như hội.
Tiếng chuông báo thức réo, mẹ gọi vọng vào:
“Con , mẹ với chú Phó, dì Lâm xong cơm rồi nhé. Hôm nay thịt bò hầm khoai tây đó.”
Tôi mở cửa, mẹ cẩn thận vuốt mấy lọn tóc vểnh, trêu:
“Ôi dào, gấp gì, A nhà ta chạy đâu mất lo.”
Nhìn trời đã ngả chiều, tôi ôm hết “đạo cụ”, hấp tấp chạy ra ga tàu.
Cổng ra, lính mặc quân phục xanh chỉnh tề lũ lượt bước ra.
Tôi ngóng mòn con , sao nhìn đâu cũng thấy toàn đầu đen như nhau.
Đang loay hoay thì bỗng tiếng chói tai.
Tấm rôn tôi đó xé tan.
cô đứng ngay , đỏ hoe.
Cơn nóng trong tôi bùng nổ, suýt văng cả tràng chửi:
“Cô là ?”
Cô ta liếc bó trong tay tôi, chắc nịch:
“ hỏi tôi là ? Đồ tiểu tam không biết xấu hổ…”
Tôi đứng hình. Ủa gì? Tôi là tiểu tam?
Thấy tôi chưa kịp phản bác, cô càng lấn tới:
“Đúng là cô! Tôi thắc mắc sao dạo này anh ấy lạnh nhạt với tôi… Thì ra cô chính là con hồ ly tiểu tam. dám trơ trẽn chạy đến tận đây…”
Não tôi quay cuồng. Phó ngoại tình tôi á?
Cho mượn trăm gan anh ta cũng không dám!
Không phục, tôi gặng :
“Chị à, khi nào cô nhận nhầm người không? Lỡ đâu chỉ trùng tên thôi?”
Ngay lúc ấy, vang lên thuộc làm tim tôi khựng:
“Vợ ơi… Hu hu, anh nhớ phát điên…”
Tôi xoay người. Trước mặt là chàng thanh mai về, da rám nắng, rạng rỡ.
Cô sáng rực, như tìm được bùa hộ mệnh, lập tức lao tới nắm tay Phó :
“Chồng ơi…”
Phó , hay lắm! tôi dám nuôi tiểu tam à?
Cô kia bám cứng lấy tay anh như đánh dấu chủ quyền. Anh ta thì luống cuống, cố rút tay ra, càng vùng vẫy cô ta càng dính chặt như keo 502.
tôi , rôn, biển hiệu… phút chốc biến thành trò .
“Chồng ơi, cô ta là ? Sao cầm với ảnh của anh?”
Cô ta ngẩng mặt đầy nước , ấm ức đáng thương, như thể tôi mới là kẻ chen ngang.
màn “liễu yếu đào tơ” diễn xuất đạt Oscar. Tôi nghiến răng, cố giữ bình tĩnh.
“Phó. . !”
tên tôi rít qua kẽ răng. Bao ngày mong ngóng, phút chốc tan thành vụn, sắc lạnh đâm thẳng tim tôi.
“Đây… chính là ‘món quà bất ngờ’ anh cho tôi sao?”
Mặt Phó bệch, lúng túng hoảng loạn. Anh ta vội giằng ra khỏi cô kia, lao về phía tôi:
“Dao Dao, nghe anh giải thích! Anh thật sự không biết cô ta! Anh…”
Anh ta kéo cô ta ra, nhưng cô dính chặt như đỉa, không buông. Cuối cùng Phó cuống quá, giật mạnh khiến cô ta ngã sõng soài ra đất, trông thảm không bằng.
“Không ?” Tôi lạnh .
“Thật sự không … Vợ ơi, anh chỉ hất cô ta ra thôi, đừng hiểu lầm…”
Chưa kịp dứt lời, cô bật khóc nức nở, rút điện thoại run rẩy đưa lên.
Trên màn hình lóe sáng dòng tin nhắn:
【Vợ à, ngày mai anh thể ôm rồi, chờ anh.】
Mỗi chữ như tát thẳng vào mặt tôi.
“Tôi mù chắc? Hay cô ta là ma?!”
“Anh coi tôi là trò hề à?!”