Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa đến viện, Tiểu nhảy như thỏ lại gần: “Cô nương, có đèn đại nhân không? Đại nhân sai người đến báo, nói tối sẽ , vì mai có võ tướng tỉ thí đó.”
Trước Bùi Úc hay muộn, ta luôn chừa lại một ngọn đèn chàng.
Nhưng chàng phần lớn đều ngủ ở thư phòng, chẳng rõ ấy ta vì sao cứ cố chấp như thế, rõ ràng biết chàng sẽ không đến.
“Không cần nữa. Bảo người dọn thư phòng đi… thôi khỏi, mau mang cơm tối lên, ta đói đến hoa mắt rồi.”
Nói đến chuyện tỉ thí ngày mai, ta nhớ ra bằng hữu của ca ca là Lệ sẽ bị thương trong cuộc đua ngựa, sau này đi lại bất tiện.
Thật trùng hợp, kiếp trước ta chết, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, lại đúng lúc Lệ tới phủ tìm Bùi Úc. Bất chấp ngăn cản, y xông vào, nhất định ta đi y quán. Dù cuối cùng vẫn không cứu ta, nhưng ta vẫn biết ơn y.
Nghĩ đến chuyện này, ta sớm lên giường ngủ. Trong lúc mơ màng, ta vẫn nghe thấy có người đi lại trong sân, rồi giọng của Tiểu vang lên.
“Đại nhân, cô nương ngủ sớm rồi… có cần muội gọi nàng dậy không?”
Người im lặng một lúc, mới lên tiếng: “ sao không đèn?”
“Cô nương nói… nói trong viện có đèn chói mắt, chói đến mức không thể ngủ …”
“…”
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, rồi tiếng chân dần khuất trong sân.
4
Sáng sớm sau, vì phải chủ trì trận tỷ võ nên Bùi Úc rời phủ từ rất sớm.
Nhạc mẫu thì nhất tâm muốn lo chuyện nạp thiếp, căn bản chẳng còn tâm tư quản ta.
Ta biết rất rõ thuốc thiếu là gì, liền kéo theo Tiểu ra , nói dối là muốn ít thuốc bổ thân, lén lút thuốc .
Đi ngang qua một tiệm điểm tâm, ta nói: “ mấy rồi không tới thăm đại nhân, chi bằng mấy miếng đem đến xem thế nào.”
Thật ra là ta muốn tìm một cái cớ trà trộn vào trường tỷ võ.
Lúc Bùi Úc đang làm việc thì thường không tiếp người , lúc trước ta thường tới Hình bộ đồ, người ta gặp chủ yếu là cạnh chàng.
Ngay cả bọn tùy tùng giống hệt chủ tử của chúng, rất ít nhận đồ ta tới, luôn viện cớ thoái thác. Ta vốn nghĩ sẽ như vậy.
Không ngờ vừa đến đụng ngay thân cận của Bùi Úc.
Hắn trợn tròn mắt, hai chân lăng xăng đến, lắp ba lắp bắp: “Phu nhân tới rồi! Thật sự là phu nhân tới rồi! Trận đấu sắp kết thúc rồi… đại nhân…”
Hắn kích động đến nói năng lộn xộn, rồi vội vàng đẩy người cạnh: “Mau đi, mau đi báo đại nhân là phu nhân tới! Ta phu nhân vào uống trà trước!”
Tiểu đứng đó ngây ra như phỗng nhìn hai người nhảy. Ta hơi khó hiểu, tiểu giành lấy giỏ trong tay Tiểu , cứ như sợ ta bỏ , đứng chắn sau lưng chúng ta thúc giục vào trong.
Ta vốn định chỉ giả bộ rồi nhân lúc đó đi tìm Lệ, giờ xem ra không rồi.
Hắn dẫn chúng ta thẳng tới của Bùi Úc.
Tới trước cửa , ta chợt nhớ Bùi Úc không thích ta vào ở của chàng. Trước , có lần ta lén vào thư phòng của chàng, người bình thường chẳng mấy lộ cảm xúc lại tỏ ra mất kiên nhẫn hiếm thấy.
Nghĩ đến đó, ta dừng . Tiểu sốt ruột: “Phu nhân cứ vào ngồi chờ một lát, đại nhân sắp quay lại rồi.”
“Không cần, ta đứng chờ là rồi.”
Làm nhiều chuyện chi bằng bớt một chuyện, đỡ rắc rối bàn chuyện hòa ly sau này.
Người vừa cử đi tìm Bùi Úc quay lại: “Xảy ra chuyện rồi! tướng bị ngã ngựa trong lúc đấu võ, loạn thành một đống, chắc đại nhân không kịp đâu.”
Nghe vậy ta chẳng còn kiên nhẫn đợi, vội giục họ dẫn ta tới tổ chức thi đấu.
Tới , quả nhiên hỗn loạn không chịu nổi, từ xa thấy Bùi Úc đang giữ trật tự, thái y tới.
Ta chen qua đám người vào trong , chẳng rõ từ lúc nào Bùi Úc xuất hiện ngay cạnh ta.
Chỉ cảm thấy cổ tay bị siết lại, chàng mặt mày âm trầm kéo ta ra khỏi đám đông.
“Láo xược! Ai nàng tới chỗ này? Đám Bình An làm ăn kiểu gì vậy! Ta nói rồi không cần tới thăm ta…”
“Chỉ thiếu một thuốc! Tại sao lại thiếu đúng quan trọng nhất chứ!”
“Cưỡi ngựa đi gấp đi!”
“Thuốc thì dễ , nhưng tướng có đợi kịp không?”
Trong truyền ra tiếng cãi nhau không ngừng, Bùi Úc vẫn kéo ta đi. Chẳng hiểu sao, lúc đó ta như có dũng khí từ đâu trỗi dậy, mạnh mẽ giật tay ra rồi quay đầu vào trong.
Bị mấy cản lại, ta lập tức giơ túi thuốc lên: “Tiểu nữ là người của phủ Quốc Công, này có vài thuốc, phiền thái y xem có phải những các người đang tìm không.”
Giờ chẳng còn cách nào khác, thái y đành phải tới xem thuốc trong tay ta.
Lão thái y tuổi cao, vừa thấy rõ dược liệu thì mắt sáng rỡ lên: “Đúng rồi! tướng tổ tiên tích đức, gặp Bồ Tát sống thuốc tới, lần này cứu rồi!”
Mọi người trong đồng loạt thở phào, rồi lại bàn tán sang chuyện khác: "Ta nhớ tiểu thư phủ Quốc Công là gả đại nhân Đại Lý Tự mà nhỉ.”
“Nghe nói hắn cả ngày chẳng nhà, cứ tưởng phu nhân là người dữ tợn, không ngờ lại là người tốt bụng như vậy.”
Trong tiếng bàn tán, ta ra khỏi đám đông. Bùi Úc đứng , như một cây tùng xanh sừng sững giữa gió sương.
Nghĩ tới chuyện lúc nãy, ta bình tĩnh cúi đầu trước: “ đến là muốn phu , nếu phu không thích ta tới, vậy sau này ta sẽ không tới nữa.”
Bùi Úc chăm chú nhìn ta. Lúc này, của chàng mới hớt hải tới, xách theo giỏ , ai nấy đều nhìn sắc mặt chàng mà không dám thở mạnh.