Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pcs6iBct1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tỉnh lại vì ngón tay kim đâm đau nhói, ta "á" lên một tiếng rồi mở mắt, ánh sáng chói chang của mùa xuân khiến ta nheo mắt lại.

Bên cạnh không phải là căn phòng chất củi lạnh lẽo, trên người cũng không còn chút đau đớn nào. Ta nhìn bộ y phục tay rồi ngẩn người, một giọt máu nhỏ vừa trào từ ngón trỏ.

Đây là… đâu?

"Mọi việc cũng nên để ý đôi mắt một chút, lại đang may áo nhân đấy."

Một tiểu nha đi đến, lấy kim tay ta.

"Tiểu Kính?" Ta thử gọi tên nàng. Ta nhớ rõ, nha này đã chết từ lúc ta nhốt phòng chất củi rồi kia mà.

Nàng tròn mắt ngạc nhiên nhìn ta, rồi đưa tay sờ trán ta: " trông sắc không được tốt, ta đã là người mệt rồi mà, gần đây nhân cứ ở bộ suốt, sao người cũng phải vất vả theo chứ?"

Ta đưa tay sờ lên má mình, là ấm áp… Ta còn sống!

Không hỏi Tiểu Kính bây là năm nào, ta cũng biết… đây là lúc ta và Bùi thành được một năm.

Bộ y phục tay là cái mà chàng xé rách khi đang xử án ở bộ.

Ta vốn chẳng giỏi thêu thùa may vá. Lần đó khi Bùi mặc bộ này, nhạc mẫu ta liếc một cái đã vết vá liền quay sang với chàng: “Bộ này đừng mặc , kẻo người ta chê con cưới phải chẳng làm nổi việc nữ công.”

Khi ấy ta ngồi bên, đỏ bừng mà không nổi một câu.

Cuộc hôn nhân này là do ta cầu xin mà có, nếu còn cứng theo tính khí xưa, e rằng chàng càng thêm chán ghét ta.

Bùi nghe mẹ , cũng chẳng hề lên tiếng bênh vực ta, từ đó về thật sự không mặc lại bộ y phục ấy .

Nghĩ tới đây, ta bật chua chát. Đã sống lại, sao ông trời lại đưa ta về chốn ăn thịt người này lần ? Ta nhắm mắt một lúc mới bản có thể điều khiển cơ thể hiện tại như bình thường.

Tiểu Kính giúp ta xoa xoa cổ gáy đang cứng đờ: “Hôm nay vẫn muốn mang cơm tới bộ sao? Đã mấy hôm rồi, cũng chẳng Phó nhân trở về, sắp người bộ chê đến chết rồi đấy…”

đến đây, giọng nàng nhỏ dần đi: “Hay là để ta đi mời Phó nhân quay về nhé? Dù sao hôm nay cũng là của mà, sao có thể không về chứ…”

?

Ta nhìn giọt máu ở ngón tay, lạnh lùng: hay là ngày giỗ?

Về Bùi phủ đến nay, ta chưa từng có một nào hồn.

Khi còn ở phủ Quốc Công, cha ta đã bận rộn chuẩn ta từ ba ngày trước, huynh trưởng ở Đô Sát Viện dù có bận đến mấy cũng sẽ quay về.

Ta vốn thích náo nhiệt, vậy mà ở Bùi phủ, ta sống lạnh lẽo đơn suốt hai năm. Mẫu Bùi tuy không làm khó dễ gì, nhưng lòng bà ta chẳng hề hài lòng với một tiểu thư phủ Quốc Công như ta.

mắt bà ta, ta là một cái gối thêu hoa, khi ốm đau cũng chưa từng cử người hỏi han, huống là chuyện .

Tiểu Kính thu dọn hộp cơm định mang đi bộ, ta giữ tay nàng lại, dịu dàng : “Không đưa . Hôm nay chúng ta đi Nguyệt Lâu.”

Tiểu Kính tròn mắt kinh ngạc nhìn ta: “Nhưng không phải Phó chê món ăn ở Nguyệt Lâu ngọt quá sao? Hay là đổi chỗ khác rồi ta mua mang về ngài ấy nhé?”

phản ứng ấy của Tiểu Kính, ta biết kiếp trước bản sống vì Bùi đến mức ai nhìn cũng , còn Bùi vẫn luôn thản nhiên như núi.

Trước kia, ta cứ ngỡ chàng vì quá khứ bất hạnh nên mới lạnh nhạt, nên càng muốn làm nhiều hơn để chứng minh tình cảm của mình.

đến khi Dư Uyển xuất hiện, ta mới hiểu khi thích một người, chẳng phải cố gắng quá mức, chuyện cũng đủ khiến chàng mỉm .

2

Cẩm Châu vẫn y như ký ức, khắp nơi là hành lang uốn lượn, nước biếc cầu cong.

Tài tử giai nhân thường du buổi tối, trên sáng lấp lánh như những vì sao nghiền nát rồi rắc đầy lên nước.

Ta và Tiểu Kính chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, gió từ lùa qua khung cửa, dịu nhẹ dễ chịu.

“Sao lại nghĩ đến chuyện tự mình đến đây ăn uống vậy? Thật sự không đưa lời nào Phó nhân sao?”

Nàng vẫn còn lo lắng.

Ta gắp một miếng bánh đặt bát nàng: “Không . chàng hẳn là bận rộn không rời được. Về cũng thế, này chàng thích ở đâu ở.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả, là ta mệt rồi. Thích Bùi thật sự rất mệt… ta không muốn thích .”

Tiểu Kính tròn mắt nhìn ta, ta mỉm nhẹ nhàng, định gì thêm nàng lại phía lưng ta.

Ta quay lại… một nam tử tuấn tú, phong thái đoan chính đang đứng ta, ánh mắt sâu thẳm như tĩnh lặng.

Hóa ánh mắt đó, trước vốn không hề chứa đựng chút cảm xúc nào. Lúc này đây, lông mày chàng lại khẽ nhíu.

Không phải phu quân ta là ai?

Trước kia gặp chàng, ta luôn tự nhủ bản phải giữ quy củ, hiểu lễ nghi.

Nhưng ta lại dám đường hoàng ngồi đây uống rượu ban đêm, quả thật có phần không thỏa đáng.

Thế nhưng, cũng chẳng còn gì đáng để bận tâm . Ta vẫn ngồi yên, không hề có ý định đứng dậy hành lễ.

“Phó nhân hứng thú thật đấy, tan ca rồi cũng đây uống một ly sao?”

Lông mày chàng vừa mới nhíu lại đã lập tức giãn , ánh mắt trở về như núi không lay.

“Phu nhân cũng không kém, một mình mà uống rượu cũng vui vẻ như vậy.”

Chàng gọi ta là “phu nhân”, nhưng giọng điệu xa cách vô cùng.

Tiểu Kính bên cạnh đã sợ đến mức không dám ngẩng .

Cũng phải thôi… ta ngồi đây uống rượu, chàng nhìn , đúng là có chút giống mượn rượu tiêu sầu, ngang ngược vô lý.

Tùy chỉnh
Danh sách chương