Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pcs6iBct1

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vài hôm , mẫu chàng đón kia về cho Bùi Úc xem mặt. Vừa khéo, chàng cũng sắp trở về .
Nếu ta nhớ không nhầm thì khoảng thời gian này, Bùi Úc bị thương làm nhiệm vụ, được Thánh thượng khen ngợi, từ đó con đường quan lộ như hổ thêm cánh, mọi chuyện đều tốt lành .
Nếu như ta không còn ở đây, mới gọi là hoàn hảo nhất.
Buổi tối, ta nói với Bùi Úc rằng ta về thăm . Chàng không phản đối, còn chuẩn bị rất nhiều thứ để ta mang về cho .
Dưới ánh trăng trẻo lạnh lùng, đây là lần tiên từ sống lại ta và chàng cùng ngồi một chỗ.
Hương trà lan tỏa khắp sân, ta chưa từng có giây phút yên ổn như vậy.
“Không có phải ta cảm giác sai không… nàng dường như không giống như trước kia . Cũng không hỏi ta dạo này thế , cổng phủ cũng còn đèn sáng, ta sai Bình An chờ nàng trước nha môn mỗi mà cũng bên nàng đến đưa gì…”
Chàng một hơi nói ra bao nhiêu chuyện, ta cũng không nên bắt đáp lại từ đâu.
Ta nâng tách trà, nhẹ nhàng lay lay, ánh trăng chén thoáng chốc liền vỡ vụn.
“ nhân nghĩ nhiều . Ta có hơi mệt, xin phép đi nghỉ trước. Mai phải khởi hành sớm, không chào từ biệt nhân .”
Ta đặt chén trà xuống, cũng như đặt xuống ánh trăng năm xưa từng hết theo đuổi mà mãi thể chạm đến.
Gió đêm nhè nhẹ, Bùi Úc đưa tay kéo lấy tay áo ta đang tung bay, đứng dậy chắn trước đường đi của ta.
“Bùi mỗ là kẻ ngu dốt cứng nhắc, nếu phu nhân có điều gì không vui, nhất định phải nói ra, ta mới được.”
Chuyện buồn cười nhất trên đời… là Bùi Úc tự nói mình ngu dốt.
Chàng có cứng nhắc, chỉ là đặt nơi ta thôi.
Kiếp trước, Dư Uyển trở về, Bùi Úc từng chuyện nhỏ cũng phải để tâm, chỉ sợ ta bạc đãi nàng ta.
Ta cúi nhìn mũi chân, cảm ngực đau nhói.
Ánh trăng mà ta từng ôm ấp đầy hy vọng ấy, chưa từng có một tia rọi lên ta.
bao câu hỏi từng chất vấn, giờ đây ta đều nuốt hết trở lại.
Kiếp này chàng không giết ta, mọi chuyện cũng chưa xảy ra.
Ta cắt đứt tất những gì liên quan đến chàng, bảo toàn mình, bảo toàn phủ Quốc .
“Đêm đã khuya, nhân cũng nên nghỉ sớm đi.”
Ta thu lại cảm xúc, xoay rời đi, không quay lại nhìn chàng thêm lần .
Sáng hôm , ta dẫn Tiểu Kính rời khỏi Bùi phủ.
Tiểu Kính nhìn đống đồ chất đầy xe ngựa, dường như đã nhận ra điều gì: “Cô nương… là không định quay lại đúng không?”
“Đúng vậy.” Ta đáp dứt khoát, không chút do dự.
Tiểu Kính khựng lại một chút nói: “ cũng tốt. Dù có bị đời chỉ trích đời cũng còn hơn là để nơi này mài mòn thanh xuân.”
6
Việc tiên ta làm về , là nói với rằng ta , nóng không khác gì lúc trước từng nài nỉ ông gả ta cho Bùi Úc.
Nói xong, ta cứ ngỡ là mình bị cười nhạo mỉa mai, dù ông có mắng một trận ta cũng chấp nhận, dù sao đó là do ta hồ đồ.
Không ngờ ông chỉ điềm đạm nói: “Con suy nghĩ kỹ là được. Con gái phủ Quốc , không cần phải uất ức mà miễn cưỡng chịu đựng điều gì.”
Ta vốn tưởng cửa ải khó khăn nhất rất gian nan, vậy mà lại dễ dàng vượt qua như thế.
Rất nhanh đó, ám vệ ở Bùi phủ gửi tin về: Dư Uyển đã trở về, Bùi phủ mở tiệc ba liên tục để chúc mừng.
Vài , lại có tin: tiểu thiếp mà nhạc mẫu ta chọn đã bị gả sang khác bình thường hơn.
Cũng đúng thôi, Dư Uyển đã về, Bùi Úc làm sao còn nạp thiếp?
Nghe nói vì chuyện này mà Bùi Úc nổi trận lôi đình, đến đối chất với nhạc mẫu, còn bà ta thì đổ hết mọi chuyện lên ta.
của ám vệ vừa đến, của Bùi Úc cũng theo sát phía . Chỉ vỏn vẹn hai chữ “Mau về”, đủ để chàng giận đến mức .
Ta chàng bảo ta quay về là để nhường lại vị trí thất. Nghĩ đến chén rượu độc năm đó, ta liền bật cười… chàng đối với Dư Uyển, lúc cũng nôn nóng như thế.
Ta lấy đã viết sẵn, để ám vệ mang trả lại.
Lá ấy gửi đi, tất đều kết thúc.
Chỉ là một tờ giấy mỏng manh, nhưng cầm lên lại nặng tựa ngàn cân, tay ta không kìm được mà run lên. nếu còn gặp lại, e là ta phải gọi chàng một tiếng “Thủ nhân”.
Ta cứ ngỡ sớm nhận được hồi âm, đáng tiếc chờ trái lại chờ phải, mấy cũng động tĩnh gì. Phải chăng thứ Bùi Úc không chỉ là tờ ? Thứ chàng vẫn luôn là mạng của ta? Vẫn mượn ta để kéo phủ Quốc sụp đổ?
Đúng lúc ta đang đau suy nghĩ tìm đáp án, thì một gia nhân hốt hoảng chạy vào, mặt tái mét.
“Tiểu ! Bùi… Bùi nhân tới ! Ngài ấy mang theo kiếm, đang đứng trước cổng phủ, bọn nô tài… sợ là không ngăn nổi!”
và ca ca đều không ở , lẽ chàng đã tính trước thời điểm này?
Nhưng không phải giờ này chàng đang được chữa trị cung vì lập trọng thương, chuẩn bị được phong thưởng sao?
Ta được đám thị vệ vây quanh, ra ngoài đối mặt với chàng.
Chỉ dưới bầu trời xanh, một mình chàng đứng nơi cổng phủ Quốc , vai phải bị thương vẫn không ngừng rỉ máu, máu đỏ sẫm nhuộm đẫm phần trước áo.
Chàng không vào cung sao?
Bùi Úc ta xuất hiện thì khẽ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt gần như phát điên.
“Phu nhân đã về phủ Quốc được bảy , ta cố ý đến đón phu nhân về .”
Ta nhìn chàng qua từng lớp thị vệ, rõ đã đến nước này thì nên nói cho rõ ràng: “Vài hôm trước ta đã gửi có đóng dấu quan phủ về Bùi phủ , Phó nhân chưa xem qua sao?”