Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng tiếc thay, tôi đã từng chết đi một .
Đặt hết hy vọng cuộc sống vào một người đàn ông là chuyện cực kỳ đáng sợ.
tôi không đáp, Tạ Quân Diệu càng tha thiết:
“Tuyết Tuyết, anh vẫn luôn yêu em. Tháng anh cũng viết thư cho em, ngày cũng nhớ em. Em mà.”
Tôi đẩy anh ta ra, nói thẳng:
“Anh viết thư cho tôi, thật sự là vì nhớ tôi, hay chỉ vì áy náy?”
Tạ Quân Diệu sững người.
“Tất cả thư của anh đều vì phát hiện bản thân rung động với Thẩm Liên Chi, đầy áy náy mà viết ra. Tôi đã sớm thấu bản chất của anh. Tạ Quân Diệu, yêu của anh không mua nổi một hạt gạo, thư của anh cũng không nuôi nổi tôi con. Anh có , tôi từng mơ con tôi bị đói chết giữa trời băng tuyết, mà anh vẫn không rơi nổi một giọt nước mắt không?”
Tạ Quân Diệu chết lặng, nỗi đau tràn ngập gương mặt.
Tôi dứt khoát đuổi:
“Mời anh đi. Con tôi không cần một người cha anh.”
Từ hôm , Tạ Quân Diệu thường xuyên xuất hiện trước cửa tôi.
Ban đầu đồ đạc, nhỏ thì đồ ăn, đồ dùng, lớn thì tivi, điện thoại.
Tôi nhiều bảo anh ta đừng phí công, tôi không có ý định tha thứ.
Anh ta chỉ cười gượng: “Anh không mong em tha thứ , chỉ muốn bù đắp cho em các con.”
Tôi không ngăn cản anh ta tiếp xúc với con.
Tôi cứ nghĩ với tính cách của các con, chúng sẽ tha thứ.
Không ngờ, đứa chỉ nhận quà, nhưng chưa bao giờ nói một tha thứ.
tôi hỏi, con trai nói:
“Đêm mẹ quỳ gối cầu xin bố, nhưng bố vẫn quay lưng bỏ đi. Lúc ấy con đã không coi ông ta là bố .”
“Bố không phải vì mình sai mà hối hận, mà là vì giờ không ai cần ông ta hối hận thôi.”
Tôi kinh ngạc trước sự thấu hiểu của con.
Sau , tôi cờ đoàn trưởng trên phố.
đoàn trưởng giúp tôi tìm việc, ấy từng nghe chuyện của tôi, gọi tôi đến ăn cơm.
Lúc ấy tôi , cũng xuất thân từ nông thôn.
từng một mình nuôi con ở quê, rất hiểu những gian khổ ấy.
lại , kéo tôi về ăn cơm.
Trong bữa cơm, nhắc đến chuyện của Thẩm Liên Chi…
Thẩm Liên Chi dọn vào của vị doanh trưởng kia, nhưng người lại không hề đăng ký kết hôn.
Ở được nửa năm, thì người ở quê của doanh trưởng bất ngờ ập đến.
Lúc mọi người , vị doanh trưởng đã có đời bốn đứa con.
Người phụ nữ ấy rất dữ dằn, một cái tát đã khiến Thẩm Liên Chi ói ra máu, sau đánh cho đến mức thần trí thất thường.
Sau xuất viện, Thẩm Liên Chi lại đi tìm Tạ Quân Diệu.
“Cô đoán xem?” – đoàn trưởng ra vẻ bí ẩn.
Tôi cười: “Tạ Quân Diệu chắc sẽ lo liệu chứ?”
Dù có thích Thẩm Liên Chi hay không thì ít nhất vì đứa trẻ, anh ta cũng sẽ không khoanh tay đứng .
“Nhưng Tạ Quân Diệu lại không quản.” – câu trả của đoàn trưởng ngoài dự đoán của tôi – “Anh ta nói mình không có khả năng. Thẩm Liên Chi liền đi khắp nơi làm loạn, nói anh ta ngược đãi con liệt sĩ. Đoàn trưởng bị cô ta quậy không cách , đành phải tra lại. Ai ngờ phát hiện, anh trai của Tạ Quân Diệu căn bản không được tính là liệt sĩ.”
“Cái ?” – tôi kinh ngạc.
đoàn trưởng giải thích, anh trai anh ta là do vi phạm quy định thao tác mà chết, được bồi thường, chứ không phải hưởng chế độ tuất liệt sĩ.
Chẳng qua Thẩm Liên Chi ham ăn biếng làm, số tiền ấy tiêu sạch , lại không chịu đi làm, chỉ muốn tìm một chỗ dựa cả đời.
Đã không phải là liệt sĩ, mà những đền bù cũng đã xong, trong quân đội tự nhiên không ai quản .
Nghe xong, trong lòng tôi chỉ thở dài cảm khái.
Bản tính của Thẩm Liên Chi đã lộ hết, e rằng khó mà tìm được bến đỗ khác, có lẽ cả đời cô ta chỉ có thể dựa vào đứa nhỏ để bám lấy Tạ Quân Diệu.
Đúng tôi đoán, sau chuyện , Tạ Quân Diệu rất lâu không xuất hiện.
Đến lại, đã là tháng sau.
Có thể khoảng thời gian ấy anh ta bị Thẩm Liên Chi hành hạ đến khổ sở, gầy sọp cả người.
tôi, đôi mắt vốn đục ngầu của anh ta bỗng sáng lên, nói với tôi rằng anh ta sắp đi.
“Trong đoàn có suất chi viện Tân Cương, tôi đã đăng ký. Có thể theo gia đình. Em các con có muốn tôi đi không?”
Tôi lắc đầu.
Mắt Tạ Quân Diệu lại đỏ lên, nhưng không nói thêm nhiều:
“Anh sẽ gửi toàn bộ tiền về cho em. Em con phải giữ gìn sức khỏe.”
Tôi gật đầu, quay lưng định đi.
“Giang Tuyết.” – anh ta gọi tôi lại – “Em thật sự không thể cho anh một cơ hội sao? Vì em mà anh đã chẳng hết, chẳng lẽ vẫn chưa đủ? Em muốn anh phải làm thế ?”
Tôi bật cười lạnh:
“Tôi muốn anh nếm trải tất cả những tôi từng chịu. Anh nói vì tôi mà mất hết, nghe thật hay ho. Nhưng anh mất hết là vì chính anh làm sai, liên quan đến tôi?”
“Anh hãy thừa nhận đi, anh vốn dĩ ích kỷ vô trách nhiệm. Trước kia vì muốn lấy danh tốt đẹp, anh đưa chị dâu theo. Giờ anh muốn thoát khỏi chị dâu, liền xin đi chi viện Tân Cương. Nếu thật sự có chút trách nhiệm, anh sẽ nghĩ mình đi , con cái phải làm sao. Nhưng anh không hề nghĩ, anh trước sau vẫn là con người thế.”
Một tràng nói của tôi, xé toạc lớp mặt nạ cuối của Tạ Quân Diệu.
Sắc mặt anh ta biến đổi liên tục, cuối chẳng thốt .
Sau anh ta đi, từ một tháng ba bức thư biến thành năm bức, tiền trợ cấp tháng cũng gửi về đầy đủ.
Tôi nhận hết, nhưng không trả một .
Sau Tạ Quân Diệu đi , Thẩm Liên Chi cũng đi theo.
Nhưng vùng ấy loạn lạc, trên đường đi cô ta phải cướp, theo đứa nhỏ nhau bỏ mạng.
Tạ Quân Diệu đi xử lý hậu sự, tro cốt họ về.
Sau lại đến tìm tôi.
Lúc bên cạnh tôi đã có một người khác – là mối do đoàn trưởng làm mai, chính là chính ủy điều đến đơn vị.
Anh ấy tốt nghiệp đại học, dồn hết tâm sức cho công việc, vì vụng về trong ăn tiếng nói mà lỡ mất nhiều mối nhân duyên.
Ngay đầu đã thích tôi, nói rằng trên người tôi có một khí chất kiên cường.
Chúng tôi qua lại một thời gian, cảm hợp nhau, liền thành gia đình.
lại Tạ Quân Diệu, tôi có cảm giác cách một đời.
tôi mặc bộ váy chồng tặng, chải kiểu tóc thời thượng, mấy năm đứng lớp càng làm tôi thêm khí chất.
Được chồng yêu thương, tôi trẻ lại cả chục tuổi.
Tạ Quân Diệu thì vì dãi dầu sương gió, cả người tiêu điều, sa sút.
Anh ta bộ quần áo trên người tôi, căn sau lưng tôi, lại người đàn ông đứng cạnh tôi.
Tất cả muốn nói đều nuốt xuống, cuối chỉ hóa thành một câu ngắn ngủi:
“Chúc mừng.”
(HẾT)