Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tạ Quân Diêu cau :

“Nuôi không nổi? Anh mỗi tháng đều gửi cho em nhiều tem phiếu như thế, sao lại không nuôi nổi?”

Nghe tôi ngây người:

“Anh khi nào từng gửi tem phiếu cho tôi?”

“Anh mỗi tháng đều gửi trợ cấp và tem phiếu cho em mà.”

Nói , Tạ Quân Diêu như chợt nhớ ra gì đó.

Anh ta sải bước vào tắm, gọi chị dâu vào thư .

Không lâu sau, tôi nghe khóc của chị dâu truyền ra.

Khi chị ta bước ra, mắt đỏ hoe.

Tạ Quân Diêu vẻ mặt lúng túng, giải thích với tôi:

Anh ta đem toàn bộ trợ cấp và tem phiếu giao cho chị dâu giữ, dặn chị ta mỗi tháng gửi một nửa cho tôi.

Nhưng chị dâu… quên mất.

“Quên mất?” Lời này khiến tôi bật cười vì tức giận.

“Quên một tháng thì tôi tin, nhưng ba năm liền không gửi một xu, chị ta thế mà không quên ăn cơm à.”

Giọng điệu của tôi khiến Tạ Quân Diêu không hài lòng:

“Giang , em đừng nói thế. Chị dâu lo toan cái nhà này không dễ, chị ấy nói chi tiêu hơn anh tưởng, lại thêm hai con đang tuổi ăn tuổi , số đó chị ấy không tham đâu.”

Tôi nhịn hết nổi:

“Con chị ấy , con tôi thì không chắc? Tôi nhớ lúc anh trai mất, chính phủ có cấp một khoản trợ cấp , sao chị ta không lấy cái đó mà bù?”

Tạ Quân Diêu cũng nổi nóng:

“Em đừng vô lý, đó là anh trai anh dùng mạng đổi về, em sao có thể mơ tưởng tới .”

Câu này tôi hoàn toàn cứng họng. Trong thoáng chốc, tôi không biết nên khóc hay nên cười.

Có lẽ sắc mặt tôi không ổn, Tạ Quân Diêu ôm lấy tôi:

, anh biết em ấm ức. Em yên tâm, sau này anh sẽ tự tay gửi cho em, không người khác xen vào nữa. Đã đây rồi thì ở lại vài ngày, anh sự nhớ em và con.”

Miệng thì nói nhớ tôi và con.

Nhưng tối , anh ta vào chị dâu dỗ dành mới quay về mình.

Vừa về liền nôn nóng cởi quần áo tôi. Kết quả quần áo còn chưa cởi , ngoài kia vang lên một hét thảm.

Chúng tôi chạy ra, Tạ Quả ngã trên đất, gào khóc, máu chảy đầy mặt. Con trai tôi đứng bên cạnh, hoảng loạn không biết gì. Chị dâu lao tới ôm con:

“Quả Quả, sao thế này?”

Tạ Quả vào con trai tôi: “Nó đánh con.”

Tạ Dao , lập tức đẩy con trai tôi một cái:

“Đồ con hoang, cho đánh em tao!”

Sắc mặt Tạ Quân Diêu đen lại.

Con trai tôi quay nhìn tôi, nước mắt rưng rưng:

“Mẹ, con không đánh nó, là nó tự ngã trầy da.”

Chị dâu ôm con đứng dậy:

“Tôi đưa nó đi bệnh viện trước.”

Tạ Quân Diêu theo bản năng muốn đi :

“Anh đi với em.”

Nhưng chị dâu tránh tay anh ta, giọng lạ lẫm:

“Anh lo chuyện nhà anh trước đi.”

Chị ta vừa đi, gương mặt thất vọng của Tạ Quân Diêu hiện rõ.

Anh ta bước trước mặt con trai tôi, giơ tay tát mạnh một cái:

“Tạ Phi Dương, cho bắt nạt em ?”

Con trai ôm mặt, giọng run rẩy:

“Con không có.”

Nó nói là Tạ Quả chê nó bẩn, không cho lên giường ngủ, nên nó có thể ngủ dưới đất.

Kết quả Tạ Quả quên mất, lúc xuống giường đi tiểu không ý, tự ngã sấp xuống đất trầy mặt.

Tạ Quân Diêu không tin, lại giơ tay:

còn dám nói dối.”

Tôi kịp nắm chặt cánh tay anh ta:

“Tạ Quân Diêu, con tôi không bao giờ nói dối.”

Anh ta nhìn tôi một cái, thở hồng hộc mấy hơi, rồi bỗng nói:

“Giang , em dẫn con đi đi.”

Tôi sững sờ:

“Ngay bây giờ sao?”

“Đúng, ngay bây giờ!” Anh ta sốt ruột gãi .

người mới chưa nửa ngày đã loạn cả nhà. Em phải muốn sao, cứ về trước đi, tháng sau có trợ cấp anh gửi cho em.”

Nói , anh ta vào vác cái túi rách chúng tôi mang theo ném thẳng ra ngoài, động tác thô bạo.

xuôi, không thèm ngoái , mở cửa bỏ đi.

Mười mươi là đi tìm chị dâu.

Cửa mở toang, gió lạnh rít vào người mẹ con tôi.

Hai trẻ òa khóc: “Mẹ, là con sai rồi, con đi lỗi Quả Quả, thì bố sẽ không giận nữa.”

Tim tôi thắt lại. Dù biết Tạ Quân Diêu đã còn yêu chúng tôi. Dù biết trái tim anh ta đã đặt cả nơi chị dâu. Nhưng tôi từng ôm chút hy vọng.

mà ngay giây phút vừa rồi, tia hy vọng ấy cũng tan biến.

Tôi xách túi, dẫn theo hai trẻ. Con trai hỏi:

“Mẹ, về nhà sao?”

Tôi lắc .

Dẫn chúng bệnh viện.

Dù là đêm khuya, nhưng cấp cứu đông nghịt người.

Khi chúng tôi , vết thương trên mặt Tạ Quả đã xử lý .

Tạ Quân Diêu ôm nó, cả nhà bốn người vui vẻ quây quần.

Tôi dắt con đi tới.

chúng tôi, Tạ Quân Diêu có chút hoảng loạn:

“Sao người còn theo đây, mau đi, đừng người ta nhìn !”

Vẻ mặt anh ta, như thể chúng tôi là dịch bệnh, là tai họa.

có chị dâu thản nhiên, cười với tôi:

“Giang , vết thương của Quả Quả không nặng, em đừng lo, mau về đi.”

Trong nụ cười của chị ta, tôi hai con quỳ xuống.

“Chị dâu, em chị, trả lại cho em, cho mẹ con em một con đường sống!”

quỳ lạy và lời van ấy khiến cả Tạ Quân Diêu và chị dâu đều chết lặng.

Xung quanh lập tức yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Không ít người nhận ra Tạ Quân Diêu, rì rầm:

“Đây phải tiểu đoàn trưởng với tiểu đoàn trưởng sao, người đang quỳ kia là ?”

“Cô ta vừa gọi là , lẽ tiểu đoàn trưởng và hiện giờ không phải nguyên phối?”

xì xào lọt vào tai Tạ Quân Diêu, mặt anh ta trắng bệch, muốn kéo tôi dậy.

Nhưng gối tôi như đóng đinh xuống đất, không hề nhúc nhích.

Anh ta cúi ghé tai tôi cầu khẩn:

“Giang , ngoan, anh biết em giận, nhưng đây không phải chỗ em ầm. Ta tìm chỗ khác rồi nói chuyện.”

Tôi cắn môi, ôm chặt eo anh ta:

“Tạ Quân Diêu, đừng đuổi mẹ con em. Em biết em không xinh đẹp giỏi giang bằng chị dâu, nhưng em có thể học .

Khi xưa anh nói chị dâu góa phụ ở quê dễ bị người ta chê cười, nên đưa chị ấy theo quân, còn bỏ mặc mẹ con em ở quê. Nhưng đã ba năm rồi, lẽ chị ấy không thể tự lo nổi?”

“Anh yên tâm, em không phá anh với chị ấy, em muốn nhau nuôi cái nhà này. Nếu anh không đồng ý, em có thể ly hôn, nhưng anh đừng bỏ rơi con. con, mau cầu bố đi, đừng bố đuổi chúng ta.”

Hai nhỏ hiểu ý, lập tức quỳ xuống, mỗi ôm một chân Tạ Quân Diêu, khóc gọi:

“Bố ơi, đừng bỏ chúng con.”

khóc của ba mẹ con khiến Tạ Quân Diêu đau , mặt u ám.

Người xem náo nhiệt cuối cũng hiểu rõ sự .

nấy giận dữ, bàn tán không che giấu:

“Tiểu đoàn trưởng Tạ ngày thường nhìn đường hoàng thế, sao lại ra chuyện này?”

“Tôi tưởng hai người là , ngờ lại là ngoại tình.”

Trong “ngoại tình” vang lên khắp nơi, chị dâu cũng cuống quýt.

Chị ta vội nói:

“Không… không phải, chúng tôi không có… Quân Diêu, anh mau giải thích đi.”

Tạ Quân Diêu rốt cuộc từng trải, đứng thẳng người, nói với mọi người:

đừng hiểu lầm, tôi và Liên Chi sự không phải . Cô ấy là của anh trai tôi, hai nhỏ cũng là con anh ấy. Anh tôi đã hy sinh tám năm trước.

Anh ấy gửi gắm họ lại cho tôi. Tôi vì hoàn thành di nguyện của anh ấy mới chăm sóc họ. Tôi chưa bao giờ nói chúng tôi là . Tôi dám đảm bảo với tổ chức, giữa tôi và Thẩm Liên Chi không hề có quan hệ vượt giới hạn.”

Lời vừa dứt, hiện trường lặng im.

Mọi người đối với liệt sĩ đều mang lòng kính trọng, câu chuyện liền xoay chuyển.

Tạ Quân Diêu từ một gã đàn ông tồi bỗng biến thành Lôi Phong sống.

Thà con mình chịu ấm ức, cũng phải nuôi dưỡng con của anh trai.

vô tư và vĩ đại biết bao!

Chị dâu đỏ mắt:

“Đúng , tôi và Quân Diêu quả không có gì. Ở nhà chúng tôi cũng ngủ riêng. Nếu mọi người không tin, có thể tới nhà kiểm chứng.”

Hai người một hát một xướng, khiến tôi trông thành kẻ hồ đồ.

ô uế quan hệ trong sáng của chú – chị dâu, biến nó thành tình cảm mờ ám.

Thậm chí có người còn tiến lại khuyên tôi về nhà.

“Chính ủy viên trưởng sắp thăng chức rồi, nếu cô sự yêu anh ấy thì đừng quậy nữa. Con cái liệt sĩ vốn phải quan tâm.”

Chị dâu biết khóc, tôi cũng khóc:

“Đúng, con cái liệt sĩ cần quan tâm. Nhưng con tôi thì không cần sao? Chị, lúc anh cả mất, tôi nhớ rõ nhà nước đã cấp cho chị một công việc, một căn hộ trong thành phố và cả trợ cấp. mà chị lại bán hết cả công việc lẫn căn hộ lấy tiêu xài, chưa đủ, còn giữ chặt cả phụ cấp của Tạ Quân Diệu.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương