Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Tạ Lương Chu bị đánh thức bởi loạt cuộc gọi sát khí đùng đùng em gái:
– “ , anh mà !”
– “Anh à, vợ anh người ta đang bị bắt nạt kìa, anh còn nằm khò khò!”
– “ dạng người như anh mà đòi cưới vợ, đúng là ông trời mù luôn rồi!”
Tạ Lương Chu bị chửi đến choáng váng, theo phản xạ đưa tay tìm bóng dáng bên cạnh.
Trống không.
Tim anh chùng xuống một nhịp.
tối qua anh nhớ hết.
Chẳng lẽ ấy hối hận, rồi bỏ đi rồi sao…
Trong khi anh còn suy nghĩ, đầu dây bên kia Lương Thi Ý vẫn đang “bắn rap chửi”.
Anh khàn khàn mở miệng hỏi có , phát hiện giọng khàn đặc, khô rát.
Đưa tay sờ trán — nóng hừng hực.
Lương Thi Ý khựng :
– “Anh à?”
– “Ừ, sốt rồi.”
Nên đến lúc vợ rời đi chẳng biết.
– “Trời ơi, anh làm sao ?”
“…”
Anh nào dám nói thật là đêm qua vừa tắm mưa vừa uống rượu, xong còn vận động thể lực đêm trời.
Anh ho khan một tiếng:
– “Hứa thế nào rồi?”
Nghe em gái kể sơ, anh lập tức phi thẳng đến viện.
Đúng lúc tôi đang bị đống micro flash chói dí sát mặt, Tạ Lương Chu xuất hiện.
Anh bước thẳng qua đám đông, đứng chắn trước mặt tôi:
– “Đừng sợ, anh tới rồi.”
Hứa Chí Cường vì tức giận mà bị đưa vào ICU. Nhân lúc có người bên cạnh, tôi vội chạy đi hỏi bác sĩ tình hình.
Bác sĩ nghiêm giọng:
– “Ông ấy vốn đã có tim nhiều năm, nếu tiếp tục điều trị sẽ tốn một khoản chi phí không .”
Tôi siết chặt ví trống trơn, vẫn đầu:
– “Ừ, chữa.”
Xử lý xong, trời đã đứng bóng.
Lúc này tôi phát hiện Tạ Lương Chu nóng hầm hập:
– “Anh đang sốt!”
– “Không sao.”
Anh cúi người ôm lấy tôi, giọng trầm thấp nghẹn ngào:
– “Anh còn tưởng em không cần anh nữa.”
Tôi xoa xoa đầu anh:
– “Không có bỏ anh đâu. Em chỉ muốn giải quyết gia đình xong rồi nghiêm túc trả lời tình cảm của anh thôi.”
Thú thật, ban đầu tôi không đủ tự tin.
Nhưng anh đã dốc hết tim gan như thế này rồi…
Tình yêu của “chú cún con” dũng cảm đến , tôi phải dũng cảm.
Tạ Lương Chu nhìn thẳng vào tôi:
– “Anh muốn cùng em đối mặt tất .”
Một lúc lâu, tôi đầu:
– “Được.”
15
Ngày thứ ba kể khi Hứa Chí Cường vào ICU, bác sĩ gọi điện cho tôi, nói rằng… ông ấy đã đi rồi.
Tạ Lương Chu mấy hôm nay vẫn luôn ở cạnh tôi, nhanh tay đỡ lấy tôi khi tôi suýt ngã quỵ:
– “ , có ?”
Tôi đứng chết lặng, những giọt nước lớn rơi xuống không kìm được:
– “Em… em không còn ba nữa rồi.”
16
Chiều 3 giờ 55 phút, Hứa Chí Cường tỉnh , tự rút ống thở oxy .
17
Khi chúng tôi chạy đến viện, ông đã đi, chỉ để một tờ giấy.
Trên một góc án, là mấy dòng chữ nguệch ngoạc run rẩy:
“ , là ba có lỗi con.
Ba không biết những năm qua bọn họ vẫn lén lút tìm con đòi tiền.
Ba không muốn trở thành gánh nặng của con.
Tối qua ba mơ thấy con, ba phải đi tìm bà ấy rồi.
Ba chưa từng là một người cha tốt,
nhưng năm con nhặt về con kia,
ba là người cuối cùng đã vớt nó dưới nước .
Xin lỗi con, …
Ba đã khiến con thất vọng quá nhiều rồi.”
18
Thật trước đây ba tôi không như . Khi tôi còn sống, ba con chúng tôi từng rất hạnh phúc.
Nhưng sau khi mất vì ung thư, ba suy sụp hẳn. Ông bắt đầu lăn lộn ở mấy sòng bài, quen biết rồi lấy người vợ sau. Bà ta còn lôi ông vào con đường cờ bạc.
Tôi khuyên thế nào không nghe, cơn nghiện mỗi ngày một nặng hơn. Cuối cùng tôi cắt đứt quan hệ cha con, nghĩ rằng ông sẽ tỉnh ngộ quay đầu, nhưng không. Mãi cho đến khi bị dân cho vay nặng lãi đánh què, không còn đi được.
Ba mất rồi. Động lực để tôi cố gắng đóng phim kiếm tiền mất. Thời gian , tôi hoang mang, chẳng biết còn cố gắng vì nữa.
Tạ Lương Chu luôn ở bên cạnh tôi. Anh đưa tôi đi nhiều nơi du lịch giải sầu, rồi còn đưa tôi về nhà, giới thiệu tôi gia đình hiền lành dễ thương của anh.
Lúc tôi biết, Lương Thi Ý là em gái ruột của anh. Một người theo họ cha, một người theo họ .
Thi Ý kể, hồi anh trai từng bị bắt cóc, suýt chút nữa không trở về được.
Tôi chỉ nghe bâng quơ cho đến khi ấy nói:
– “Chị còn nhớ con mà hồi xưa chị nhặt được không? là anh tôi .”
Tôi trố nhìn Tạ Lương Chu, anh chỉ khẽ đầu:
– “Ừ, là anh. Anh là con mà ba em đã cứu dưới nước .”
Thi Ý khoác tay tôi, cười híp :
– “Bọn yêu tinh bọn em chỉ khi nào xác định được lòng dạ ai dám lộ nguyên hình, còn không tuyệt đối giữ kín bí mật. Nói cho chị biết hết như , đủ chứng minh rồi .”
ấy còn trêu tôi, cố tình liếc nhìn ông anh .
Tạ Lương Chu ngượng ngùng gãi mũi, lảng đi chỗ khác.
Thi Ý kể xấu anh không ngớt, còn thú nhận rằng bao năm nay ấy “đối đầu” tôi trong giới chỉ là để giúp anh trai… theo đuổi vợ thôi.
Nói một hồi, tự nhiên tôi nhớ một :
– “Khoan, con cún con … thật sự là em sinh hả?”
Thi Ý đầu.
Tôi trố :
– “ em… bí mật kết hôn rồi sinh con à? À không, là… sinh ?”
Thi Ý tỉnh queo:
– “Đúng . Chỉ là hôm nay thằng được ba nó dẫn đi chơi rồi, lần sau em cho chị gặp.”
– “Khoan đã, ba nó là ai cơ?”
– “Là… người.”
Tôi ngạc nhiên đến cứng họng.
Thi Ý nhún vai:
– “Cục Quản lý Yêu tinh ban quy định mà, giờ bọn em không còn rào cản sinh sản con người nữa rồi. Yêu tinh và nhân loại có thể kết hôn, sinh con đàng hoàng.”
ấy kéo tôi lầu:
– “À mà nè, chị còn chưa xem cuốn nhật ký của anh em đâu. Em dẫn chị xem nhé.”
Tôi lắc đầu:
– “ này… không hay đâu.”
– “Có mà không hay? Em dám chắc là anh em cố tình để ngay trên bàn cho chị thấy đấy, không chừng là muốn nhờ em mang chị .”
Tôi vẫn thấy kỳ kỳ, nên chỉ tiện tay lật một trang.
19
trang giấy kín đặc chữ — đều là tên của tôi. Ở giữa, là một câu duy nhất:
“Yêu em rồi, anh biến thành con ngốc nhất trên đời.”
Không biết anh lúc nào, phía sau ôm lấy tôi, giọng dịu dàng:
– “Để con ngốc này đi theo em đời, được không?”
Tôi cười, hơi ướt, khẽ đầu:
– “Được.”
( Hết )