Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/8pcs6iBct1

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Nửa đêm, Tạ Lương Chu gõ cửa phòng tôi:
“ Vân, em anh thế nào?”
Hửm?
Trong đầu tôi ngay lập tức hiện lên dòng Weibo mình đăng ban chiều. Hừ, chẳng chỉ “ba ứng cử viên” thôi sao?
Men rượu vẫn còn sôi ùng ục trong não, tôi vươn “ma trảo” kéo anh ta vào phòng, nhìn chằm chằm không che giấu một chút sắc nào:
“Thầy Tạ, tôi uống rồi thì cái gì cũng dám làm đấy nhé.”
Anh ta đứng thẳng tắp, gương mặt tuấn mỹ lại thoáng đỏ ửng:
“Em… em không muốn sinh cún con à? người kia không , nhưng anh… anh có thể…”
rồi, anh ta hít một , dường như hết can đảm, dưới ánh mắt tôi nhìn trân trân, từng chút từng chút… biến ra một đôi tai lông xù màu bạc xám.
Một cái đuôi bự còn đang quét qua quét lại trên đùi tôi…
Tôi: “???”
Ối giời, chắc tôi rồi nên mới nhìn Tạ Lương Chu hóa thành… chó.
Người–chó Tạ Lương Chu ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn trên sofa trong phòng tôi. Nếu là lúc bình thường thì tôi tuyệt đối không dám nhìn anh ta chằm chằm thế này, nhưng bây giờ tôi rồi!
thì miễn nhiễm logic, không ai gọi tỉnh đâu.
Tôi thò lên đầu anh ta, nơi có hai cái tai nhọn nhọn, dựng đứng. Kết hợp với gương mặt lạnh lùng như băng ngọc kia, trong khoảnh khắc, cái ý nghĩ “chọc cho khóc xem sao” của tôi lên đến đỉnh điểm.
Không nhịn , tôi khẽ véo chóp tai. Hàng mi anh run lên, trong mắt dường như có một cơn xoáy sâu hun hút muốn hút tôi vào.
Tim tôi đập thình thịch, chưa từng có cảm giác này, vội ôm ngực:
“Anh… là giống chó gì ? Sao lại mê người thế này?”
Đuôi anh ta ve vẩy lưng, làm tôi hoa mắt chóng mặt, chỉ muốn chụp , nhưng lại bị anh chặn lại.
Tạ Lương Chu nhìn tôi, đôi mắt đen thẫm:
“Anh, Cố Diễn Chi và Tô Vọng, em thích ai?”
Tôi chẳng do dự, buột miệng luôn:
“Anh.”
Loại câu hỏi này, ai có mặt thì trả lời người đó chứ cần gì nghĩ nhiều.
Đôi mắt ướt át của anh nhìn tôi, đó chủ động nhét cái đuôi vào tôi:
“, nhớ kỹ lời em . Không lừa chó con.”
5
Tôi cũng chẳng rõ mình ngủ gục lúc nào, chỉ sáng hôm bị quản lý gọi điện gào thét đánh thức, đầu óc vẫn mơ hồ.
Ngửi trên người còn thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, lại mỏi nhừ mềm nhũn… Tôi hôm qua… đã làm cái gì thế này?
Ôm chăn ngồi dậy, trong không khí còn lơ lửng vài sợi lông lạ, nhìn như lông động vật.
Hả?
Quản lý bên kia điện thoại thì gào như sắp đứt :
“Bảo em uống rượu thì đừng có lên Weibo, đừng có lên Weibo! Giờ nhìn coi em đã post cái gì kia kìa!!”
Tôi uống là hay mất trí nhớ tạm thời, ký ức dừng lại ở chỗ Tạ Lương Chu khuyên tôi đừng uống chén… còn đó… một mớ trống rỗng.
Lập tức bật điện thoại lên Weibo.
Hot search đang nổ tung: #ChỉHaiNgườiThôiMàHứaVân#
???
Các bạn à, đừng có hoang tưởng mức thế chứ?
Thiên hạ rộng lớn, hot search giờ cũng thật liều.
Bài tôi đăng hôm qua lúc hứng chí, dưới đó hai “đương sự” lao vào comment, còn lại toàn cư dân mạng hò hét bàn xem ai xứng làm “nam thê” của tôi.
Từ lúc debut tôi đâu có dựng nhân thiết “ thuần độc thân”. Ngược lại, cái mác “cỏ dại khắp nơi, lá dính đầy người” lại càng hợp hơn.
Quản lý hóng hớt:
“Em thật đi, rốt cuộc thích ai?”
Sao ai cũng hỏi câu này ?
Cố Diễn Chi thì nổi tiếng “nam thần tra tra” của showbiz, đi đâu cũng lưu tình như hồ ly, fan anh ta còn đùa chẳng có cái “giường” nào chưa sập. Với tôi, anh ta kiểu bạn nhậu hợp cạ thì đúng hơn.
Còn Tô Vọng, đàn em cùng công ty, trai trẻ ngọt ngào, mắt to long lanh y như phiên bản “tiểu mỹ muội” trong đám con trai. Kết hợp kiểu “chị gái bá đạo X cún con ngoan ngoãn”, nghe thôi đã thú vị rồi…
Tôi còn đang YY chưa bao lâu, cửa vang lên giọng Tạ Lương Chu.
À , nhớ ra hôm nay anh ta đối xử với tôi đặc biệt , cộng cái mặt chết tiệt quyến rũ kia, tôi vội thì thầm với quản lý:
“Có khi cộng một suất nữa.”
Quản lý: “???”
Cái gì cơ??? Em đang ra lời kinh thiên động địa gì ?
Tạ Lương Chu đứng chờ cửa một hồi, tôi mới chậm rì mở ra. Ai ngờ anh ta tận mang bữa sáng tới:
“Đỡ hơn chưa?”
Tôi gãi gãi đầu:
“Ổn .”
Anh ta lặng lẽ nhìn tôi, cứ như muốn moi ra manh mối nào đó trên mặt. Nhưng tôi vẫn tỉnh bơ.
Tôi hoang mang:
“Anh nhìn tôi ghê làm gì?”
Anh ta thăm dò:
“ qua?”
“ qua thì sao?”
Sắc mặt anh ta lạnh xuống, nhét hộp đồ ăn vào tôi rồi đầu đi thẳng.
Ơ… ủa? Gì ? Chẳng lẽ hôm qua tôi rồi… trêu ghẹo anh ta thật à? Không thể nào, tửu phẩm của tôi rõ ràng ổn lắm .
ngày hôm nay, lúc phim thì anh ta chẳng với tôi câu nào, nhưng tôi cứ cảm giác ánh mắt anh ta cứ bay lơ lửng quanh mình, phảng phất… chút oán thán?
Tôi lo lắng kéo lý lại hỏi nhỏ:
“ qua là em đưa chị về đúng không?”
lý gật đầu:
“Đúng rồi, sao thế ạ?”
“T… không có gì…”
Chắc là anh ta đến kỳ… cảm xúc thất thường thôi.
Chưa kịp thở phào, lý lại ghé sát tai tôi thì thầm:
“Nhưng lúc em lại đưa chị điện thoại bỏ quên, ảnh đế Tạ trong phòng chị đó.”
“???”
“Với … lúc ấy mắt ảnh đế còn đỏ hoe.”
“Trời ơi, tôi đã làm cái gì?? Tôi bắt nạt anh ta hả??”
lý làm gương mặt “em chỉ là một lý nhỏ bé, cái gì cũng không ” nhìn tôi, rất chuyên nghiệp, không dám bước vào nên càng không rõ.
Tôi ôm trán, lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên buổi. Cuối cùng len lén tới gần Tạ Lương Chu, nhét cho anh một ly cà phê:
“Xin lỗi nhé…”
Anh mím môi:
“Xin lỗi vì gì?”
Tôi gãi mũi:
“Vì những gì tôi đã làm qua. Tôi không nhớ rõ, nhưng xin lỗi trước luôn cho chắc.”
Anh nhìn tôi thật lâu, cuối cùng chỉ :
“Anh hiểu rồi.”
Trong lòng anh thì nghĩ: Hóa ra cô ấy không định chịu trách nhiệm cho chuyện hôm qua sao…
Rồi lại tự an ủi: Không sao, chỉ cần hôm qua cô ấy thật lòng thích “cún con” là đủ rồi. Thế là đủ, không nên tham lam nữa…
6
Tôi chẳng Tạ Lương Chu đang nghĩ gì, nhưng nhìn biểu cảm chắc là anh ta đã “tha thứ” cho trò điên rồ qua của tôi rồi. Tôi thở phào, còn định câu thì lý hớt hải chạy tới:
“Chị ơi, em gái chị lại tới nữa.”
Tôi hít sâu, xoay người bước ra .
mặc đồ kiểu “chị đại”, ngồi xổm trước cửa, miệng còn ngậm điếu thuốc. tôi, nó chìa :
“Tiền.”
Tôi chẳng nhúc nhích:
“Đầu tháng không gửi cho người rồi sao?”
Nó bĩu môi:
“Chắc chị không bố chị nằm viện tốn tiền lắm hả? Gần đây bác sĩ lại cho liệu trình, cần tiền.”
Tôi đáp gọn lỏn:
“ Chí Cường cũng là bố chị đấy.”
cười khẩy:
“Chị chưa từng về thăm ông ta một lần, đưa ít tiền thì đã sao?”
Tôi và nó là chị em cùng cha khác mẹ. Bố tôi, Chí Cường, vì cờ bạc vay nặng lãi bị đánh què, giờ tháng nào cũng ngốn đống viện phí.
Nó còn bày đặt đạo đức:
“Người ta cũng có trái tim, sao chị có thể nhẫn như thế, một lần cũng không về thăm ông ấy.”
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt lạnh tanh:
“Nhẫn ? Nếu tôi thật sự nhẫn thì khi đoạn tuyệt quan hệ cha con với Chí Cường, tôi đã mặc kệ luôn, chứ chẳng còn bỏ tiền chữa bệnh cho ông ta.”
gằn giọng:
“Chị tưởng mẹ tôi chăm sóc ông ấy không mệt chắc? Chị có đưa không? Không đưa, chị tin không, tôi sẽ để thiên hạ chị có một thằng cha cờ bạc nát đời.”
Cuối cùng, tôi nhịn, ném cho nó cái thẻ rồi bảo cút ngay.
Tiền của tôi cũng đâu gió thổi đến. khi vét sạch tiền tiêu vặt, tôi lập tức gọi cho quản lý:
“Anh Bành, bộ phim này xong có thể giúp em nhận job nữa không?”
Anh Bành thở dài:
“Anh còn định cho em nghỉ ngơi… Lại hết tiền rồi hả?”
Tôi rúc vào một góc vắng, khẽ “ừ” một tiếng.
Anh chuyện gia đình tôi, chỉ thở dài bất lực:
“ rồi.”
Chiều đó trạng tôi tệ , xong cảnh liền xin đạo diễn cho về khách sạn nghỉ.
Chưa kịp đi thì Tạ Lương Chu ba bước thành hai đuổi theo:
“ nay tôi có cảnh đêm. xong… tôi mang chó qua cho cô vuốt.”
Nghe đến “chó” tôi tỉnh táo:
“Anh nuôi chó à?”
Anh ta nghiêng mặt tránh ánh mắt tôi:
“…Ừ.” (Thật ra là tự nuôi chính mình.)
Đêm mười giờ, tôi quản lý của Tạ Lương Chu dắt tới một con chó to lông xám trắng.
Tôi ngó quanh:
“Thế Tạ tiên sinh đâu?”
Người quản lý nhìn con chó rồi đáp:
“Có việc riêng, không sao, chó gửi ở đây.”
Tôi xoa đầu nó:
“Đây là giống gì ?”
“Chó sói Tiệp Khắc. Yên , ngoan lắm, không cắn đâu.”
Tôi lại hỏi:
“Thế tên nó là gì?”
Quản lý ậm ừ một lúc, rồi gọi khẽ:
“…Cẩu Đản (thằng Cún)?”
Con chó sói còn ngẩng đầu nhìn anh ta, như xác nhận cái tên thật sự là .
Wow, một em chó ngầu đẹp, y như chủ nó: lạnh lùng, khí chất.
khen xong, Cẩu Đản đã vẫy đuôi chạy lại cọ người tôi. Tôi vuốt cười:
“Xin lỗi, còn nhiệt tình hơn ông chủ gấp trăm lần ấy!”
lúc đi vệ sinh, tôi đi đâu nó theo đó, cứ quấn tôi đòi vuốt. Bộ lông dày mượt, tôi ngồi xổm ôm hít một , rồi hí hửng đăng Weibo khoe.
Vân V: 【Ai chẳng có chó!】
(Đính kèm ảnh: tôi và chó sói Tiệp Khắc đẹp trai thần thái ngút trời.)
Lương Thi Ý – con nhỏ đối thủ, như thể cắm chốt canh Weibo tôi 24/7, lập tức nhảy vào WeChat:
【 chó ở đâu ra?】
Tôi: 【Liên quan gì ? Ghen tị hả?】
Nó: 【Hừ, tao thèm ghen với chắc?】
Rồi nó ném xấp ảnh Husky nhà nó tới, chục tấm. Tôi trợn mắt, bĩu môi: trẻ con!
Tôi: 【Này, Lương Thi Ý, không bị bệnh biến thái đấy chứ, suốt ngày soi mói tao làm gì?】
Nó: 【Liên quan gì .】
Tôi: 【……】