Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi nhiệm vụ đặc biệt đó kết thúc, tôi đã nói với Trình Văn “Hôm qua là nhật của A Yến.”
“Vậy thì tổ chức bù cho cô ấy đi.”
Trình Văn cởi bỏ lớp ngụy trang trên người và khoác áo lông mà lão Phương đã tặng.
“Trên con phố này có một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng. trước nhật tôi lão Phương cũng mua bánh đó đấy.”
Tôi do dự một chút lại đáp lời “Để tôi đưa cô đến A Yến, sau này phiền cô quan tâm đến cô ấy một chút.”
Trình Văn nhìn tôi và bật “Anh nói mấy lời này cứ như là lo hậu sự vậy.”
Hôm đó A Yến không có nhà, tôi đoán cô ấy đã đến viện.
Mỗi chờ đợi cô ấy phá thai đều dài đằng đẵng như địa ngục.
Giống như trên đầu tôi treo một con dao rựa, tôi nó sẽ rơi xuống nhưng không là khi nó sẽ rơi, vậy nên tâm trạng lúc cũng lo âu và thấp thỏm.
Đêm đó tâm của A Yến không ổn định, cô ấy không hề tôi.
Thực ra chuyện này cũng tốt, tôi cũng làm cô ấy tuyệt vọng hoàn toàn, sau đó dứt khoát rời đi. Nhưng khi nghĩ đến thì lại cảm như mắc kẹt trong một đống hỗn độn, càng cựa quậy càng khiến tôi không thể thở được.
Trình Văn nhìn bánh kem trên bàn “Hả? Chủ tiệm có quấn dây ruy băng cho anh à?”
“Sao vậy?”
“Bình thường chỉ có khách hàng nữ được quấn dây ruy băng vào bánh để làm kỷ niệm thôi.”
Lúc này tôi để ý đến bánh “Thật hả, khi đó tôi vội mà chủ tiệm không có thời gian làm thêm cái , nên ông ấy đã đưa cho tôi cái bánh này vì hủy đơn.”
Trình Văn trợn mắt nhìn tôi “Đàn ông các anh… luôn không hiểu được phụ nữ quan tâm điều gì.”
“Mà anh nghĩ kỹ về kế hoạch tiếp của chúng ta đấy.”
Cô ấy nói đến trận chiến cuối cùng của chúng tôi, trận này nguy hiểm và chưa chắc đã có thể bảo toàn được mạng .
kiếp trước, ngay cả khi tôi đã phá được sào huyệt của bọn tội phạm thì vẫn chịu sự trả thù bi thảm.
Cũng may kiếp này tôi đã có được nhiều manh mối hơn.
“Ừm, tôi .” Hương vị rượu trong khoang miệng tôi đắng ngắt “Cô ấy…”
Tôi nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đã đóng lại và lắc đầu thở dài.
“Bất đắc dĩ sao?” Trình Văn tủm tỉm “Chỉ này nữa thôi, về sau mọi thứ sẽ tốt hơn.”
Sau này A Yến cũng sẽ tốt hơn bây .
Trình Văn đi , cô ấy lo lắng vì lão Phương thương trong lúc làm nhiệm vụ.
Các đồng nghiệp thường xuyên nhạo họ, một người là cảnh sát chống tội phạm m.a túy, một người là cảnh sát hình sự, là một cặp vợ chồng hoàn hảo trong sở điều tra.
Tôi băn khoăn suy nghĩ về kế hoạch tiếp của , bỗng nhiên cửa phòng ngủ mở ra và A Yến bước tới chỗ tôi.
Tối nay cô ấy không ăn được nhiều, trong trí nhớ của tôi, mỗi nhìn cô ấy đều là một gương mặt buồn khổ.
Có lẽ, phụ nữ ai cũng nhạy cảm trước mỗi cuộc chia tay.
Tôi tặng cô ấy bữa tiệc nhật cuối cùng, hy vọng cô ấy lâu trăm tuổi, luôn vui tươi và khỏe mạnh mãi mãi về sau.
Sau đó tôi sẽ biến mất giống như một tên cặn bã.
Nhưng trước khi tôi kịp thắp nến trên bánh kem thì A Yến đã nổi giận.
Hóa ra cô ấy đã bám tôi và Trình Văn trên đường làm nhiệm vụ.
Đây là đầu tiên tôi to tiếng với cô ấy như vậy.
Cô ấy có vì con trai lão Trương gọi anh ấy là bố trên đường, sau đó tội phạm phát hiện nên cả gia đình bọn họ đều nguy hiểm.
Tôi nghiêm giọng bảo A Yến sau không được làm như thế nữa, nhưng cô ấy lại phá nát bánh kem và gào khóc vào mặt tôi.
Đây cũng chẳng lỗi của A Yến.
Với góc nhìn của một người bình thường, hành vi của tôi thực là một tên khốn nạn.
Chuyện cảm của chúng tôi đã rạn nứt đến mức không cách hàn gắn lại được, mà thật ra tôi cũng đã suy nghĩ không nhiêu , làm sao để cứu vãn mối quan hệ này đây?
Không lẽ tôi lại nói rõ ràng mọi chuyện cho A Yến, để tôi và cô ấy cùng nhau đi vào chỗ ch.ết?
Tôi chậm rãi đặt tờ kết khám thai lên bàn “Anh không thể cưới em được.”
Mọi thứ trên tờ kết này tôi đều rõ như lòng bàn tay, thậm chí nửa đêm nhắm mắt lại tôi cũng có thể tưởng tượng được con của chúng tôi trông như thế .
A Yến đã câu nói cuối cùng của tôi đả kích, cô ấy xách vali lên “Giang Thâm, em đã nhận quá nhiều báo ứng , chúng ta… chia tay đi.”
Sau khi cô ấy rời đi, tôi ngồi trên bậc thềm và châm một điếu thuốc lá, vị cay nồng tràn vào phổi khiến cho tâm trạng tôi dễ chịu hơn một chút.
Tôi A Yến vẫn sẽ thật hạnh phúc.
Khi mẹ dẫn tôi để tái hôn với bố của A Yến, tôi nhớ rõ 2 người bọn họ yêu nhau.
Nhưng mẹ tôi đã hy trong lúc thi hành công vụ, 3 năm sau bố A Yến cũng đã kết hôn với người khác và ra cô ấy.
Lúc đó tôi tức giận, tôi không hiểu vì sao người đàn ông đó yêu mẹ tôi như vậy mà vẫn có thể có con với người khác. Tôi đứng dưới chung cư của họ, nhìn một gia đình 3 người yên vui, khi ấy nhận ra con người sẽ luôn hướng về phía có ánh sáng.
Bố A Yến từng như thế, mà sau này A Yến cũng sẽ như vậy.
Tôi đã âm thầm dõi A Yến trong suốt 2 tuần liền.
Cuối cùng cũng đã đến cái mà cô ấy vào viện.
Tôi nghe Trình Văn nói rằng phá thai sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể người phụ nữ, tôi lo lắng đến mức đứng ngồi không yên dưới sân của viện.
Kiếp trước cũng là tôi đưa A Yến đi khám thai, cô ấy nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi liền bật “Anh nhìn bộ dạng của bây xem, đến lúc em con thì chắc anh sẽ dọa ch.ết luôn đấy.”
Tôi mặc áo khoác mà A Yến từng mua cho tôi, trên đó vẫn còn mùi hương nước xả vải yêu thích của cô ấy.
Tôi chờ đợi nhiêu , cuối cùng cũng đợi được đến lúc cô ấy bỏ đi giọt m.áu của chúng tôi.
Nhưng lúc này tâm trạng tôi lại thấp thỏm chờ đợi, lỡ như bất trắc trong quá trình phá thai thì làm sao.
Sau đó, tôi đã nhìn A Yến đi ra từ viện. Khuôn mặt cô ấy tái nhợt không một chút huyết sắc. Cơ thể cô ấy gầy gò đến nỗi chỉ một cơn gió mạnh thổi qua cũng không thể chịu đựng nổi.
A Yến bước đến và nhét tờ giấy kết vào túi áo tôi “Em bỏ đứa bé .”
Cảm giác đó giống như có ai đó cầm một con dao sắc lẹm, từng nhát từng nhát chém vào người tôi.
Tôi cầm tờ kết trên tay và cúi đầu, không thể kìm được giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Nhưng tôi vẫn dứt khoát nói với A Yến, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.
A Yến không hề dừng lại bước chân của , cô ấy nên như vậy, không cần ngoảnh lại nhìn tôi làm gì.
Cuối cùng Trình Văn cũng đã có con với lão Phương, cô ấy vui mừng khôn xiết, lúc ra về thì cờ tôi liền vui vẻ nói . Tôi cố nén tâm của lại trả lời cô ấy “Đi thôi.”
Nhưng tôi vẫn cố đi vòng quanh nơi góc phố, đợi đến khi A Yến đã vào trong xe yên tâm rời đi.
Ánh mắt của Trình Văn lạnh lùng.
“Anh à? Sao lại đối xử với cô ấy như thế này?”
“Tôi còn có lựa chọn khác sao?” Tôi hỏi ngược lại “Chúng ta không thể nói cho người khác về nhiệm vụ của được.”
Trình Văn mấp máy môi “Nhưng cũng không nên hành hạ cô ấy như thế chứ.”
“Cô ấy 24 tuổi” Tâm tôi như ch.ết lặng “Nếu tôi không để cô ấy tuyệt vọng hoàn toàn, nửa đời sau của A Yến sẽ mang một đứa con không cha, lúc đó cô ấy làm sao mà được?”
Trình Văn không trả lời thêm nữa. Bình thường cô ấy không nhắc về cái ch.ết, và tôi cũng không bi quan như vậy.
Nhưng khi tôi thực sự chôn vùi trong “tai nạn ngoài ý ”, khoảnh khắc cuối cùng trước khi qua đời, tôi thà rằng chưa A Yến còn hơn.
Không lâu nữa sẽ là cuối tháng 11, gần đây tôi vẫn luôn mộng A Yến, trong giấc mơ đó cô ấy đã gả cho người khác, hạnh phúc cùng với gia đình và những đứa con của .
Có lẽ người ta sẽ thường mơ điều gì đó để chống chọi với mùa đông Nam Thành rét cắt da cắt thịt.
Đêm đó tôi nhìn chậu hoa cát cánh bên cửa sổ, lúc đi ngang qua cửa hàng hoa tôi đã mua nó về và đặt trong nhà để tránh tiết trời lạnh giá.
Tôi cũng đã ra sức để chăm bón cho cây, nhưng cuối cùng nó vẫn không thể được.
Vào mai, đáng lẽ ra tôi và A Yến đã kết hôn và trở thành người một nhà.
Tôi cố đặt trước địa điểm là Garden Hall, phong cách thiết kế của lễ đường vẫn giống như A Yến yêu thích, và mua nhẫn mà cô ấy đã từng lựa chọn.
Tôi thực sự kết hôn với A Yến, nếu không tai nạn đó bất ngờ xảy ra, thì bây cô ấy đã trở thành người vợ hợp pháp của tôi, chúng tôi sẽ trở thành một gia đình với đứa con 4 tháng tuổi.
Tôi không kìm được và gọi điện cho A Yến.
Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm khàn “Giang Thâm?”
Tôi chỉ yên lặng lắng nghe tiếng cô ấy thở nhẹ, cuối cùng là âm thầm cúp máy.
29 tháng 11.
Tôi đã đến địa điểm tổ chức đám cưới trước đây.