Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tỷ tỷ ta sinh ra đúng ngày một đạo sĩ đi ngang xin nước uống, ông ta xem số đoán rằng tỷ tỷ có đại nạn sát thân tuổi cập kê, thế là cha mẹ sinh thêm ta.
hóa giải sát , cha mẹ còn tìm cho tỷ tỷ ba người thanh mai trúc mã.
Đến ngày tỷ tỷ cập kê.
Ba vị thanh mai đều ngỏ ý cưới tỷ, nhưng lại lần lượt nhảy hồ cứu y Tô Dao vừa rơi nước.
Chẳng đầy nửa ngày, lời đồn lan khắp kinh rằng tỷ tỷ ta ghen tuông đố kỵ, ỷ thế hiếp đáp Tô Dao.
Đêm ấy, ta cùng tỷ tỷ ngồi rình trên xà ngang phòng của Thế tử Tạ Uyên.
Thấy hắn ôm Tô Dao mây mưa triền miên, miệng còn :
“Lời đồn đã lan, ngày nữa, trên đường đến An Tự, ta bố trí sơn tặc bắt cóc Lăng Nhiễm, nhục nàng.”
“Đến khi ấy, nhà họ Lăng nhất định mời nàng về chữa trị, ta thân chinh đến cầu hôn.”
“Đợi đến ngày đại hôn, nàng ta bị hạ mê dược, còn nàng, khoác hỉ phục của nàng ta, cùng ta bái đường thân.”
Ta và tỷ tỷ giận đến mức cùng lúc rút ra thuốc trong người.
Bọn công tử ở kinh đâu , phá giải nạn của tỷ, ta và nàng đã học cả y lẫn , lại còn luyện được đôi chút quyền cước.
Tạ Uyên dưới xà ngang vẫn đắc ý chuyện tính kế tỷ tỷ, Tô Dao thay thế, chiếc giường nhỏ kêu lên kẽo kẹt.
Tô Dao mềm nhũn như vũng nước dính chặt hắn, nghẹn ngào :
“Lăng Nhiễm dù gì cũng là thiên kim , Tô Dao không dám vọng tưởng vị trí thế tử phi, chỉ mong Thế tử thương xót nhiều phần.”
“Vậy thì cắt lưỡi nàng, đánh gãy tứ chi, khiến nàng phế nhân, đến lúc ấy, chỉ e gia phải quỳ cầu ta cưới nàng.”
“Ta gia mang ơn nâng đỡ ta bước lên mây xanh, lại càng cùng nàng vĩnh viễn chẳng rời. Chỉ trách nàng ta là của gia.”
Tạ Uyên cắn cổ nàng ta, thở dốc không thôi.
Ta và tỷ tỷ tức giận đến mức cùng lúc rắc dưới.
Chớp sau, kẻ kia vẫn giữ tư thế hoan lạc mà lăn ra đất trong đau đớn, cảnh tượng chẳng thể nhìn nổi.
Ta rút dao toan nhảy xà ngang thiến phế cái thứ rác rưởi Tạ Uyên kia, tỷ tỷ kịp thời ngăn lại, chỉ tay về phía cây nến trên bàn.
Đốt nhà cũng là ý hay.
Chúng ta là khách, lớn quá dễ bị tra xét.
Ta sa sầm mặt mũi, cùng tỷ tỷ trèo cửa sổ ra ngoài.
phòng bốc cháy, ta cồng đồng dùng hát tuồng ra, gõ thật mạnh.
“Cháy !”
Gõ xong, ta và tỷ tỷ quay về tiền sảnh, mẫu thân liếc qua, ném cho ánh “ đứa gì đó”, cúi đầu thong thả uống trà.
“ nhân không xong , phòng của Thế tử bắt lửa mà còn…”
Người báo tin chưa kịp hết, nhân đã chẳng kịp chào biệt mẫu thân ta, vội vã kéo theo đám hạ nhân lao ra ngoài.
Ta và tỷ tỷ lễ phép cười với mẫu thân một cái, không vội không chậm bước theo.
Tạ Uyên và Tô Dao vẫn dính nhau không tách được, bị người ta khiêng ra ngoài trong dáng vẻ kinh hoảng.
nhân xấu hổ đến ngất tại chỗ.
“Người đâu, tách họ ra mau!”
“Là cô nương Tô Dao Thái y viện, chẳng phải tới điều dưỡng thân thể cho nhân sao? Sao lại ở trong phòng Thế tử, lại còn lả lơi đến vậy?”
Bà vú bên cạnh nhân nhận ra Tô Dao, giọng càng lúc càng nhỏ.
Tạ Uyên và Tô Dao trúng do tỷ muội chúng ta hạ, không thể tách rời.
Ta đưa ra hiệu cho tỷ tỷ, xông tới đấm đá kẻ kia:
“Hay thật đấy Tạ Uyên, sáng nay còn đứng trước mặt bao người cầu cưới tỷ tỷ ta, chưa qua mấy canh giờ đã ra chuyện mất mặt nhường này.”
Ta và tỷ tỷ theo sư học nghệ mười , trông có vẻ nhẹ tay nhưng ra chiêu toàn là sát khí bên trong.
Tạ Uyên đau đớn trợn nhìn tỷ tỷ và mẫu thân giữa đám đông, liền tối sầm mà ngất đi.
Tô Dao tình thế chẳng xong, sắc mặt tái mét, bật khóc nức nở.
Nàng là ái của viện phán Giang ở Thái y viện, ngoái trong buổi săn thu đã cứu Thái hậu phát bệnh tim đột ngột, được cung y.
Sau đó theo Thất công chúa sống trong Sùng Văn viện, quen với Tạ Uyên và tỷ tỷ ta.
“Mối hôn sự giữa nhà nay chớ nhắc tới nữa, Thế tử đã tình sâu ý nặng với cô nương Tô Dao thì chẳng nên mơ cưới con gái nhà ta là Nhiễm .”
Mẫu thân sa sầm nét mặt, xong liền dẫn ta và tỷ tỷ cáo .
Về đến , mẫu thân cho gọi thân tới, đuổi hết người , bắt ta phải thật khai báo chuyện vừa trong gia.
chẳng ai bằng mẫu thân.
Tỷ tỷ ta bưng chén trà lên uống ừng ực một hơi, mày liễu dựng ngược, hầm hầm :
“Thế tử cùng Tô Dao vô lễ tư thông, lại còn mưu tính ngày sau, khi ta đến An Tự cầu phúc cho tổ mẫu, cho sơn tặc bắt cóc ta, nhục ta giữa đường.”
“Ta cùng muội muội giận quá nên dạy cho chúng một bài học.”
Ta liếc trộm sắc mặt mẫu đã đen như đáy nồi, thong thả thêm một câu:
“ xưa đạo sĩ đoán tỷ tỷ gặp tử tuổi cập kê, nay chẳng phải ứng nghiệm sao.”
“Đã gọi là tử , thì ai chết chẳng là chết.”
Ta cùng tỷ tỷ hạ một loại khác lên người Tạ Uyên và Tô Dao, tái phát liên tục trong ngày.
2
thân ta là Tả đương triều, mẫu thân là hoàng thương, lại còn là nghĩa tỷ kết bái cùng hoàng đế.
Dẫu có san bằng cũng chẳng hề gì.
Tạ Uyên dám mưu hại tỷ tỷ ta, khác gì tự tìm đường chết.
thân sắc mặt sát khí đằng đằng, tay xoa vai mẫu thân, miệng nhẹ nhàng hỏi:
“ nhân nghĩ sao?”
xưa phá tử của tỷ, người cố ý chọn ra ba vị thanh mai, nay mới hóa ra tử nằm ở một kẻ trong số đó.
Mẫu thân đưa nhìn tỷ muội ta, khẽ cười :
“ đã lớn, chuyện của cứ chúng tự lo.”