Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Các đồng nghiệp làm việc gần đó đều hoảng sợ tản ra.
Tôi bước tới, trầm giọng hỏi:
“Mẹ, mẹ còn muốn thế ?”
Mẹ tôi ngồi vắt vẻo trên bậu sổ.
ty ở tầng 17, nếu rơi xuống thì chắc chắn không còn mạng.
Tay mẹ nắm chặt khung , tôi biết bà sợ chếc nên sẽ không nhảy, nhưng bà đã có tuổi, chỉ trượt tay một chút là… — hậu quả không dám tưởng tượng.
Mẹ khóc nấc:
“Con bảo mẹ về nhà thằng Duy (anh con) ở, con dâu thấy mẹ liền xị mặt.
Hôm sau nó còn gọi bố mẹ nó đến chiếm phòng.
Anh con lại bảo mẹ quay về con.
Hai đứa coi mẹ như quả bóng, đá qua đá lại.
, mẹ chếc cho rồi!”
Tôi nghẹn lời, không biết nên đáp thế .
Rõ ràng mẹ ép tôi phải nhượng bộ.
Trước mặt nhiêu người trong ty, bà muốn ép tôi mang tội “dồn mẹ vào đường chếc.”
đời bà từng nghĩ cho tôi, chỉ bà làm ầm lên thế này, sau này tôi còn mặt mũi ở lại đây làm việc?
Sếp tôi cố gắng hòa giải:
“Bác ơi, bác xuống trước đi, có gì mình nói tử tế.”
Mẹ lập tức gắt:
“Nói tử tế? Anh vừa bảo vệ tôi ra ngoài đấy!
Làm sếp to lắm à? Hống hách lắm à?”
Sếp nhận lỗi, mềm giọng:
“Là tôi sai, tôi xin lỗi bác.
Bác xuống trước đi, nguy hiểm lắm.”
Tôi cũng đành dỗ theo:
“Mẹ, mẹ xuống trước đi.”
Mẹ bắt đầu ra điều kiện:
“Con phải hứa.”
“Được rồi.” — tôi đáp, chỉ mong bà chịu xuống.
“Phải để mẹ ở nhà con, không được đuổi mẹ đi.”
“Được, hôm nay mẹ về con.”
“Tháng này con đưa tiền sinh hoạt cho mẹ.”
“Được, mẹ xuống con chuyển ngay.”
“Chuyển trước đi.”
Tôi cắn răng mở điện thoại, chuyển 5.000 tệ, cho mẹ xem màn hình xác nhận.
“Tháng sau phải tăng thêm 1.000, bố mẹ con dâu còn ở nhà, thêm hai miệng ăn, 1.000 còn đủ đâu.”
“Được.” — tôi lại chuyển thêm 2.000.
Nhưng mẹ dừng lại:
“ con đi, sang tên cho anh con đi.”
Tôi sững sờ:
“Tại sao?”
“Con gái đi làm gì, uổng phí cái tốt thế.”
Tôi gật đầu cho qua:
“Được, để mẹ xuống rồi nói.”
Mẹ ngồi trên sổ tính toán, rồi lại tiếp:
“Nhà con nhỏ quá, con lại hay làm việc muộn,
mẹ ngủ không nổi. Con đổi sang nhà hai phòng đi.”
Tôi thở dài:
“Mẹ ơi, con lấy đâu ra tiền?”
“Lương con cao thế, tiết kiệm là được.”
Tôi cố nói lý:
“Trước đây con dẫn mẹ đi xem nhà rồi.
Bán nhà cũ của con thiếu mười vạn để đặt cọc.
Mẹ có tiền tiết kiệm không?”
“Không có!” — mẹ hét lên.
“Con cho mẹ năm nghìn mỗi tháng, mẹ đều đưa hết cho anh chị con, một vạn còn chẳng tiết kiệm nổi sao?
“Một xu cũng không!” — mẹ dứt khoát.
Tôi cười lạnh:
“Vậy thì chỉ còn cách bán .”
Mẹ nghĩ ngợi rồi nói:
“Cũng được.”
Có lẽ mẹ đã nhận ra con không dựa được, nhưng bà lại không biết rằng — đến con gái, giờ cũng chẳng còn là dựa cho bà .
17
Mẹ tôi tự mình leo xuống khỏi bậu sổ, nhanh chóng rút điện thoại ra — đầy vài giây, hai khoản tiền tôi vừa chuyển đã được bà xác nhận nhận đủ.
Tôi xin nghỉ phép, lái đưa bà về nhà.
Vừa vào , tôi lại nói cho bà mật mã , còn giúp bà ghi lại vân tay vào khóa thông minh.
Mọi dường như quay trở lại trước tôi mua đại nhã hà (cua Thượng Hải) — tôi lại trở thành con gái ngoan ngoãn, chỉ mẹ mở miệng là tôi đáp ứng vô điều kiện,không nguyên tắc, không giới hạn.
Một lần, mẹ nhờ tôi cài giúp ứng dụng trên điện thoại.
Trong lúc thao tác, tôi vô tình nhìn thấy đoạn chat giữa mẹ và anh .
Mỗi tháng, 90% số tiền sinh hoạt tôi gửi cho mẹ, bà đều chuyển hết cho anh.
Tôi chỉ khẽ siết điện thoại trong tay, rồi giả vờ như không biết gì.
Sau đó, tôi đăng tin bán hộ của mình qua trung .
Có khá nhiều người đến xem.
Giá thị trường khoảng một , nhưng tôi kiên quyết đòi một một, nên mãi bán được.
Vài tháng sau, tôi nhận được thư mời học cao học ở nước ngoài.
Từ sau vụ mẹ đến ty làm loạn, ý định ra nước ngoài của tôi càng trở nên kiên định.
Tôi ủy thác cho trung tâm du học làm hồ sơ, mọi việc diễn ra thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.
mọi thủ tục đã hoàn tất, tôi nói trung bán gấp, giá có thương lượng.
Chỉ một tuần sau, nhà được bán giá 1 .
Trừ khoản vay ngân hàng còn lại, tôi cầm về khoảng 800 nghìn.
Sau đó, tôi lấy lý do “mang đi bảo dưỡng”, thực ra là đem bán.
Khoản nợ mua còn lại không nhiều, trả xong tôi còn dư 100 nghìn.
Cộng tiền tiết kiệm sẵn có, số tiền trong tay tôi đã đủ để chi trả chi phí du học.
Ngày nhận được thư báo trúng tuyển, tôi lập tức nộp đơn nghỉ việc.
Theo quy định, tôi còn một tháng bàn giao việc.
Sau bán nhà, tôi chuyển sang ký túc xá ty ở tạm.
Mẹ tôi thì về ở nhờ nhà anh .
Bà biết tôi chuẩn mua một hai phòng khu, hơn là nhà cũ đã sửa sang, có dọn vào ở ngay.
Vì chỉ ở tạm một thời ngắn, nên chị dâu cũng không phản đối.
18
“Mẹ xem được một nhà rồi, giá cũng nói xong hết rồi đó!” – giọng mẹ tôi đầy phấn khởi trong điện thoại.
“Tốt quá, sao rồi mẹ?” – tôi kiên nhẫn hỏi.
“Diện tích 89 mét vuông, hai phòng ngủ hướng Nam, nhà lại được trang trí sẵn, có dọn vào ở ngay.”
Mẹ thao thao bất tuyệt, như đã nhìn thấy tương lai an nhàn của mình.
“ nhiêu tiền ạ?”
“Ba ! Trả trước ba mươi phần trăm, chỉ chín trăm ngàn là đủ.”
“Ừm, nghe cũng hợp lý đấy.”
“ lại, bên trung nói nhà sắp ra nước ngoài, bán gấp, chắc còn bớt được năm chục ngàn !”
“Nghe quen quá ha, mẹ quên là con cũng nói môi giới y như vậy à?” – tôi cười.
“Con đi nước ngoài là giả, nhưng con lại thật sự bớt mười vạn đó .”
“Ừ, đến lúc đó cứ mặc thêm chút cũng được.”
[Kính thưa quý hành khách, chuyến XXXXXXX từ thành phố A đi quốc gia Y bắt đầu làm thủ tục lên máy .]
Tiếng loa vang khắp phòng chờ.
Tôi ngồi ở khu nghỉ trước cổng, đứng dậy kéo vali vào hàng người xếp hàng kiểm tra vé.
“Mày ở đâu vậy?” – giọng mẹ trong điện thoại cao lên, chắc nghe được tiếng thông báo.
“Con ở sân .”
“Đi sân làm gì?”
“Đưa khách hàng.”
“Vậy tối nhớ về sớm, mẹ hẹn trung đi coi nhà .”
“Dạ.”
Lên máy xong, tôi tắt nguồn điện thoại.
Mười mấy tiếng sau, tôi đặt chân xuống đất nước Y.
Tôi tháo SIM cũ, thay SIM mới của nước sở tại.
Ngay khoảnh khắc điện thoại bật sáng, cuộc đời tôi cũng chính thức bước sang một chương mới.
Tôi đã đi làm nhiều năm, nhưng việc trở lại giảng đường khiến tôi càng trân trọng cơ hội lần này hơn.
Tôi nhanh chóng hòa nhập cuộc sống nơi xứ lạ.
Dù đổi SIM, nhưng các ứng dụng liên lạc trong nước tôi giữ.
Chỉ khác là, mẹ và anh chị dâu – tôi đều chặn hết.
Vài người bạn cũ thỉnh thoảng nhắn tin, tôi không cố ý tìm hiểu tin tức của họ, nhưng đôi nghe được những câu rời rạc.
Sau tôi ra nước ngoài, họ liên lạc mãi không được.
Cuối báo cảnh sát, mới biết tôi đã xuất cảnh.
Đêm hôm đó, chị dâu đuổi mẹ ra khỏi nhà.
Không còn nơi để đi, mẹ đành đến ở nhà người ta làm giúp việc trông nhà.
Có chút thu nhập, anh tôi liền mò đến, ép nhà chuyển lương trực tiếp cho anh ta.
nhà hỏi ý mẹ, bà lại gật đầu đồng ý.
Bà thật lòng yêu thương con mình – yêu đến mức mù quáng.
Tiền lấy đi thì , dù sao làm giúp việc cũng có ăn ở.
Nhưng chị dâu không còn ai phục vụ thì lại làm loạn.
Bà ta bắt mẹ ban ngày phải lén về nhà làm việc vặt.
Vì thế mẹ thường xuyên bỏ việc giữa chừng, nhà tất nhiên không hài lòng, chẳng lâu đuổi việc.
Sau đó mẹ đổi mấy , cũng không trụ được lâu.
Tiếng xấu lan đi, cuối bà chỉ có rửa chén trong khách sạn.
Anh tôi lại đến đòi tiền, chê ít, còn gây ở làm.
Không lâu sau, anh vỡ nợ, nợ c/ờ b/ạ/c hơn năm trăm vạn, nhà kê biên phát mại, nhà ba chỉ còn bán được hai .
Anh trở thành người mất uy tín, tòa hạn chế chi tiêu, rồi mất luôn việc.
Chị dâu ly hôn, dọn về nhà mẹ ruột.
Mẹ tôi thuê một phòng nhỏ trong khu ổ chuột, sống đứa con tàn tật.
Anh vốn lười biếng, ưa diện, việc nhẹ tiền ít thì chê,bảo đi làm chân tay thì lại “mất mặt”.
Ngồi văn phòng quen rồi, không chịu cực.
Sau đó, nghe nói anh nợ đánh gãy chân.
Không có tiền chữa, thế là thành người què.
Từ đó, hai mẹ con sống nhờ vào 2000 tệ lương rửa chén mỗi tháng.
Nếu tiết kiệm lắm, cũng đủ qua ngày.
Nhưng anh chẳng biết lo, ngày cũng ra tiệm mạt chược g/i/ế/t thời .
Thắng thì ăn uống linh đình, thua thì chửi rủa, uống rư/ợ/u.
Có lúc say xỉn, anh ta còn đánh mẹ.
Chị họ gửi cho tôi ảnh mẹ gần đây.
Chỉ sau một năm, bà già đi mười tuổi.
Tóc bạc trắng, lưng còng, gầy đến nỗi hốc hác biến dạng.
Chị họ nhắn:
【Bối Bối, giờ em về nước?】
Tôi đáp:
【Em không về .】
Chị lại nhắn:
【Nếu em khá giả, gửi ít tiền cho dì đi.】
Tôi gõ từng chữ:
【Dù em có gửi nhiêu, cuối cũng rơi vào tay anh ta . Chị tin không?】
Chị gửi lại một biểu cảm thở dài:
【Chị tin.】
Mọi đến nước này, đều là mẹ tự nguyện.
Tôi chỉ có tôn trọng lựa chọn của bà.
-Hết-