Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn ba bỗng sáng .
Tôi nhìn qua, phát hiện tấm ảnh chụp chung, liền reo thích thú:
“Wow, ba có ảnh hồi trước mẹ kìa!”
Trong ảnh, mẹ trông rất trẻ, hình như mặc đồng phục học sinh.
Chưa đợi ba gì, tôi đã đưa cổ khoe hình nền trên đồng hồ trẻ mình:
“Ba xem này, con cũng có ảnh chụp chung mẹ!”
Trong bức hình nhỏ xíu , là mẹ ôm tôi tôi hai tuổi, ngồi trên đùi mẹ, mẹ mỉm cười dịu dàng nhìn ống kính.
Ba nhìn chăm chú tấm ảnh rất lâu, rồi bất chợt hỏi tôi câu:
“Sao con nghĩ rằng tôi là ba con, chứ không phải ai khác?”
“Mẹ từng nhìn ảnh ba rồi khóc.” Tôi nhìn anh .
Chuyện này không phải bình luận tôi biết, chính tôi tận .
Khi tôi nhỏ hơn, những đêm khuya, mẹ hay lặng lẽ nhìn ảnh trong điện thoại rồi rơi nước .
“Mẹ có khiến mẹ đau lòng.”
“Giám đốc Tần,” chú bên cạnh nhắc nhở, “sắp đến giờ họp rồi.”
Ba đứng dậy, cúi xuống nhìn tôi , rồi quay sang dặn dò:
“ thư Tô đến trông con , trước khi họp xong, không ai đón nó đi.”
Thế là căn phòng rộng lớn chỉ tôi và chị xinh đẹp.
Chị mang rất nhiều đồ ăn vặt đến, cười tươi rói nhìn tôi:
“ cưng, chị chơi nhé?”
“Dạ ạ!”
Chị thư Tô xoa má tôi, chắc cảm dễ chịu nên xoa thêm mấy cái nữa, rồi tò mò hỏi:
“ cưng, có quan hệ gì giám đốc Tần nhà bọn chị vậy?”
“Ảnh là ba .”
Bàn xoa mặt tôi bỗng khựng , chị ấy dùng cả hai ôm lấy mặt tôi, giọng đầy căm hận và ghen tị giai cấp tư bản:
“Ảnh á? Ảnh sinh ra đứa con dễ thương như này hả?”
Nhìn ra chị Tô ngày thường chắc bị ông chủ hành hạ nhiều rồi.
Mẹ hôm nay làm việc lâu hơn tôi tưởng, rảnh, tôi nhắn tin qua đồng hồ mẹ để mẹ yên tâm.
Khoảng tiếng sau, ba trở văn phòng vẻ mặt lạnh tanh.
Vừa ba, chị thư Tô lập tức đứng :
“Giám đốc Tần.”
Tôi miệng vẫn nhai khoai tây chiên, lúng búng tiếng:
“Ba ơi!”
Ba nhìn sang chị thư :
“Ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Khi cửa phòng đóng , ba đi đến trước mặt tôi, ngồi xuống:
“Mẹ con vẫn chưa liên lạc con à? Không phải là bà ấy không cần con nữa, cố tình đem con đến vứt tôi đấy chứ?”
?
Tôi chống nạnh, trừng nhìn anh:
“Tần Diệm, không phép mẹ con như vậy!”
“Không lớn không , nãy ba ?” Anh đưa lau vụn khoai tây trên miệng tôi.
“Mẹ thích ba thì ba là ba con. Nếu mẹ thích khác, cũng có thể là ba con.” Tôi đáp đầy lý lẽ.
“Con bám mẹ.” Anh cười lạnh.
Con cưng mẹ?
Tôi tiếp tục chống nạnh gật :
“Đúng, con chính là con bám mẹ!”
…
Sắp đến giờ ăn tối, tôi sờ bụng, kéo áo anh:
“Ba ơi, con đói.”
“Hồi nãy ăn cả đống đồ ăn vặt rồi ? Giờ đói nữa à?” Anh đưa chọc chọc bụng tôi, như thể kiểm tra xem tôi có thật không.
“Đồ ăn vặt là đồ ăn vặt, là .” Tôi nghiêm túc đáp.
“Nhỏ lanh.” Ba vậy rồi lấy điện thoại mang tới.
Đây là bữa ăn tiên tôi ăn cùng ba.
Không hiểu sao, ánh anh cứ nhìn tôi mãi, ban định đút tôi ăn.
Nhưng tôi là đứa trẻ lớn rồi, trẻ lớn thì phải tự ăn .
Ăn xong, mẹ vẫn chưa đến, chắc gặp chuyện khó ở chỗ làm.
Tôi buồn ngủ, không kịp nhìn tin nhắn mẹ gửi, dựa ba ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu sau, đồng hồ tôi đổ chuông, trong cơn mơ màng có ai ấn nút nghe, tôi lờ mờ nghe giọng mẹ ở bên kia, nhưng mí nặng trĩu quá.
Có khẽ lay tôi:
“An An, mẹ con sắp đến đón con rồi.”
Tôi vô thức dụi bên cạnh:
“Ba ơi, con buồn ngủ quá…”
Thế là giọng kia liền im bặt.
Rồi sau , tôi cảm mình bế , vòng ấy rất rộng và ấm.