Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Chú Từ kết từ hai , lúc con trai chú ấy đời còn gửi tin nhắn báo tin vui mẹ tôi.
“*Từ Tử Việt kết sinh con rồi à?*”
Ba ngạc nhiên hỏi.
Tôi gật đầu.
Từ hôm đó, tâm trạng ba rõ ràng tốt lên thấy rõ.
Ca phẫu thuật mẹ diễn ra thuận lợi, hiện mẹ vẫn ở trong bệnh viện.
Ba bệnh viện nhiều bệnh nhân, tôi còn nhỏ, sức đề kháng yếu nên không thể thường xuyên thăm.
Tôi cứ có cảm giác ba dối.
Nhưng những lúc dì bận việc, còn ba không rảnh rỗi rời công ty, ba buộc đưa tôi theo chỗ .
một ngày, khi tôi ở nhà cùng dì , có người không mời mà .
Dì rõ ràng nhận ra người , liền cung kính đón vào.
Đó là một quý bà trông vô cùng tao nhã, phía sau bà còn có một cô dì rất xinh đẹp.
“*Tố Phương, sao tôi nghe con trai tôi có thêm một đứa con gái ?*”
Dì tên đầy đủ là Tố Phương.
mắt tôi, đám bình luận cuộn trào:
[Aaaaa con, là bà nội con đấy, xử lý gọn vào!]
[Tiểu Bảo, nhanh lên, không ai có thể cưỡng một đứa trẻ thông minh siêu đáng yêu đâu, nhất là bà nội ruột!]
[Trời má, nữ phụ này sao còn xuất hiện nữa, không lấy chồng rồi sao?]
[Người phía trên chắc chưa đọc kỹ truyện. Nữ phụ cưới một tên công tử ăn chơi, cô ta chẳng ưa gì, còn không anh ta ra ngoài chơi, hai người sống không nổi với nhau nên ly dị rồi.]
[Nghe nam chưa cưới vợ mà tự nhiên có thêm “con riêng”, cô ta tưởng còn cơ hội, tính mẹ kế không tốn sức mà.]
[Ủa khoan, mẹ nam vốn kén chọn mà giờ chịu chấp nhận một người từng ly à?]
[Chịu gì nổi, chẳng qua con trai bà 30 tuổi rồi, mẹ sốt ruột thôi.]
[5 qua sau khi nữ rời đi, nam thật sự không để mắt ai khác.]
[…]
Tôi nhìn hai người đứng mặt.
Dì giới thiệu:
“An An, là bà nội, con bà đi nào.”
“ bà nội, là An An ạ.”
Bà nội hơi sững , chưa kịp đáp lời người phụ nữ đứng bên cạnh bà tự giới thiệu :
“An An, dì tên là Sầm Thanh , là bạn ba con.”
“ dì Sầm.”
Ánh mắt bà nội nhìn tôi thật lâu, rồi bà ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi không biết sao để lấy lòng người lớn, nhưng mấy chị gái trong bình luận bảo tôi chỉ cần ngồi yên ở là đủ rồi.
“An An, nay mấy tuổi rồi?”
“ bốn tuổi ạ.”
…
Khi ba nhận được tin nhắn dì và quay về nhà, tôi ngồi gọn trong lòng bà nội, bà còn vui vẻ nắm tay tôi mà ngắm nghía:
“Ôi chao, An An bà đúng là thông minh quá chừng…”
Dì Sầm cười chen vào:
“An An, sau này dì thường chơi với nhé?”
“*Mẹ, sao mẹ mà không báo con?*”
Ba bước vào đen mặt, liền đi bế tôi ra khỏi lòng bà.
Nụ cười trên mặt bà nội dần biến mất:
“Sao nào? Mẹ nhà con trai còn xin phép à?”
“Không sao nếu mẹ một . Nhưng nếu còn dắt theo người không liên quan, con không hoan nghênh.”
Dì Sầm nghe , vẫn giữ thái độ điềm đạm:
“Diệm, em không cần phản ứng . Hôm nay là dì đi theo bác gái thôi. Dù sao chúng ta từng suýt kết mà, An An dễ thương , dì rất thích .”
“Suýt?” Ba lạnh lùng lên tiếng, “Đính mà tôi chưa gật đầu gọi là suýt cái gì?”
Bà nội định thêm gì đó, nhưng ba ngắt lời, thẳng:
“Mẹ, nếu có dịp, con sẽ đưa An An và mẹ nó về thăm bố mẹ. Hôm nay là đủ rồi.”
“Có dịp?” Bà nội hơi khựng , rồi nghiêm mặt hỏi:
“ mẹ đứa là ai?”
Ba bình thản trả lời:
“Ý là nếu cô ấy chịu quay về bên con, sẵn sàng kết với con, con mới đưa hai mẹ con về gặp ba mẹ.”
“Con là con Giang Uyển.”
Bà nội giật , môi mấp máy, thể nhớ chuyện xưa — chuyện khiến ruột lưu lạc bên ngoài suốt bao trời.