Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Đi thôi, chúng ta sẽ đi nhà .”
“Cậu là dám đi chứ, không hối hận đấy nhá!” Chi hỏi cô xem cô có chắn hay không. anh tâm hồn mỏng manh dễ vỡ của cô sẽ có ngày bị doạ mà tan thành từng mảnh mất.
“Có gì mà hối hận. đi nhà nhiều rồi, sẽ không như trước nữa đâu.” nịch với chính kiến của mình.
Anh cũng chịu thua trước cô mà thôi đành nghe theo ý cô vậy. đến nhà , bóng tối bao phủ toàn bộ, trước mắt như một màu đen ảo ảnh mờ mờ, nhìn được rõ không. Cô đi từ từ e dè nắm lấy vạt áo anh đằng chỉ nói thầm nhỏ nhẹ với anh.
“Cậu cứ đi đằng trước đi. Đừng buông ra là được.” giọng nhỏ dần.
“ rồi ư. bắt đầu thôi mà.” Anh nhoẻn miệng cười.
“ gì chứ đi tiếp đi.” cứng họng vẫn biện minh cho bản thân mình.
nhà rộng thênh thang, lối đi chia làm các nhánh khác nhau. mò từng lối có thể thoát ra được, nó rộng lớn như một mê cung trò chơi thám hiểm vậy. nếu chỉ đi không thì quá đơn giản với chơi chủ nhà đã đưa ra sáng kiến là mỗi lối đi đều có một thử thách khác nhau.
Điều gì đến cũng đến, khi đi một con đường dài tăm tối thì 2 cũng đến ngõ rẽ. Trước mặt là 4 đường khác nhau với 4 màu sắc: xanh, đỏ, tím, hồng cùng những hỏi chưa có giải đáp.
Chi cho cô quyết định “Cậu chọn đi, muốn đường nào. Tin trực giác của bản thân và chỉ thẳng đường đó.”
giơ tay chỉ về lối màu xanh. Thế là 2 đi . Đúng thật trước là một căn phòng với cánh cửa đang bị khoá ở phía trước. hỏi hiện ra trước mắt 2 .
“Hãy nói 1 nói về tình yêu của 1 nhà thơ nổi tiếng được mệnh danh là ông hoàng thơ tình.” Hai cùng đọc to dòng chữ trên giấy.
Ngẫm nghĩ một hồi nói bao nhiêu là cũng không đúng. Rồi bỗng dưng đầu anh nghĩ ra bất chợt quay sang cô.
“Tình yêu không là để dành dụm, mà là sống mình cho nó.” Ánh mắt anh nhìn cô như đang ánh lên ngọn lửa của tình yêu.
“Hở..” Cô ngạc nhiên rồi có chút đỏ mặt cô chợt nhận ra.
“Đúng đó rồi” vui mừng ôm anh.
Vậy là cô và anh đều đã giải được đố và mở ra cánh cửa. Khi ra ngoài anh nhìn cô rồi nói.
“Tình yêu có lẽ là thế, không có thước đo cũng chẳng có đáp án chỉ cần cam tâm tình nguyện trao cho đối phương.”
“Liệu cậu ấy có đang tỏ tình với mình. Cậu ấy thích mình thật hả.” Vạn hỏi chạy ngang qua đầu cô. rồi bất giác cô quay về hiện thực, anh vốn có lúc trêu chọc đùa giỡn với vẻ mặt nghiêm túc cơ mà.
“Có lẽ là vậy đó.” Cô cúi mặt trả anh.
“ có hơi mỏi chân, ra kia ngồi nghỉ tí đi.” Cô xoa phần chân đang tê cứng của mình. Có lẽ nay đi cộng thêm đứng nãy giờ chân chưa quen được.
“Mua dùm chai nước nha.” nhờ Chi mua dùm cô để cô ngồi nghỉ xíu.
khi anh đi, cô gỡ ra cho chân được thư giãn. chân xưng tấy vết đỏ in hằn trên bàn chân. Để hi sinh cái đẹp cô đã chịu đựng cả buổi, do lần đầu đi cô chưa quen hay đau như vậy. Thấy anh đi mua chai nước mà lâu chưa thấy quay cô cũng sốt ruột ngó xem anh ở đâu.
“Sao Chi đi gì mà lâu vậy. Thường cậu ấy làm việc gì cũng lẹ làng mà ta.” Cô lẩm bẩm miệng thầm trách cũng pha sự bồn chồn lo anh có sao không.
Chi từ xa trên tay cầm chai nước cùng gì đó. Anh tiến gần khuỵ gối xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng mở cho cô chai nước ra trước rồi dịu dàng lấy ra dép anh mua bên đường. Anh cô đi không quen đau chân nghỉ một lúc.
“Lần đi không quen thì không cần đâu.” Chi vừa gỡ cô đang đi vừa nói.
Cô chỉ im lặng sự ân cần của anh. Rồi nghĩ. “ muốn xinh đẹp trước mặt cậu đi chứ bộ.”
Được thay dép khác, cô cảm thấy chân mình thoải mái hơn rất nhiều, như được tái sinh lần nữa vậy, bao khó chịu dường như biến mất .
“Vậy có đói không, đi tìm chút gì ăn đi.” Chi cô chơi sáng giờ cũng mệt rồi, cần nạp thêm gì đó.
“ muốn ăn bánh kẹp ở đằng kia.” Rồi cô đứng dậy đi ngay đến chỗ quầy bánh.
Anh đi theo cầm cho cô , đành bất lực tính cách vô tư vô lo như một đứa trẻ của cô, ánh mắt anh không rời cô dù chỉ một chút.
Kết thúc buổi đi chơi, anh đưa cô về nhà.
“Nếu cái gì không làm được đừng có . Hãy luôn là chính mình. cậu chính là cậu. Với nay cậu xinh lắm, không bộ đồ hay phụ kiện bên ngoài mà là vốn dĩ cậu đã xinh rồi.” Bao nhiêu muốn nói mà sáng giờ anh vẫn luôn giữ lòng đều đã được khơi ra .
Cô không anh là khen thật hay tình nói vậy để cô vui. nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của anh còn sờ gáy, là thật rồi. nghe xong chỉ nói cảm ơn rồi quay mặt đi. Đằng vẻ mặt nghiêm túc lúc nói cảm ơn của cô là nụ cười tủm tỉm không ngớt lúc đi nhà.