Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô kể buổi đi chơi cô vui cỡ nào cho Tần Nguyệt nghe.
“Nhất cậu rồi, người thích quan tâm như vậy, lãng mạn biết bao. Tôi mà thì chắc sẽ chụp bản mặt vui sướng của cậu rồi kể cho Chi Vũ rồi xem phản ứng của cậu ta.” Tần Nguyệt thích thú khi nghe Tô Hạ kể, cô cũng mừng cho đứa bạn của . Thích thầm lâu như mà chả dám bày tỏ nỗi lòng gì, bộ giấu mãi không thấy khó chịu sao.
Sau buổi đi chơi ngày , Chi Vũ đã bắt đầu luyện tập cho trận bóng rổ của trường sắp tới. Thời gian cô anh gặp nhau cũng ngày ít đi. có mỗi sáng đi học trên lớp cô mới gặp anh, chiều ra về anh sân để tập nên cô đành về một .
“Chắc tôi bận chuẩn bị cho trận sắp tới, sẽ không ra về cùng cậu rồi.” Chi Vũ nói cô giọng anh có vẻ hơi trầm xíu.
“Không sao cứ luyện tập đi, trận quan trọng như cơ mà. Không có cậu về cùng thì tôi cũng bình thường thôi.” Cô nói để anh vui cũng để an ủi chính .
Khi không có anh, cô bỗng thấy con đường hằng ngày vẫn đi về trở nên xa lạ dài sao, đi mãi mà vẫn chưa về nhà. Có lẽ vì không ai đi cùng cô để trêu chọc, nói chuyện nên cô cũng cảm thấy nhàm chán hơn . Ngày nghỉ anh cũng dành thời gian tranh thủ tập luyện nên cũng chẳng đi thư viện cô vào mỗi cuối .
Cứ đã gần một trôi qua, cô anh không gặp nhau thường xuyên. cô vẫn đến thư viện như mọi lần là không có anh đi cùng cô mà thôi.
Không âm thanh ồn ào vang vảng bên tai, đôi lúc anh nói khiến cô phát cáu giờ không có cô cũng thấy thiếu thiếu. Chắc có lẽ cô đã quen sự hiện diện của anh mỗi ngày rồi.
Cô đi một vòng thư viện để tìm sách giải bài tập, tìm một vòng miệt mài cuối cùng cô cũng thấy nó. vì chiều cao có hạn của cô đã không thể tới sách. Thường nếu cao quá sẽ có Chi Vũ lấy giúp cô, cô tự thân vận động rồi.
Tô Hạ đi lấy thang để trèo , lúc cô quay thì thấy sách đã không .
“Quái lạ. Mới đi có tí mà về đã có người lấy đi rồi. Aiss cái chiều cao có hạn .” Cô tự chửi bản thân .
rồi một âm thanh quen thuộc vang .
“Cậu đang tìm sách không?” Giọng nói mà mới nghe cô đã nhận ra – là Chi Vũ.
“Ấy.” Cô suýt trượt chân vì giọng nói anh bất ngờ tiếng.
“Cẩn thận đi chứ. gì cũng hậu đậu .” Anh đưa tay đỡ cô rồi nói.
“Ủa sao cậu ?” Cô ngạc nhiên từ từ leo xuống.
“Thì đi thư viện chứ sao. nào cũng đi gì. Sao đi không rủ mới mấy ngày mà quên tôi rồi sao?”
“Tôi tưởng cậu giờ sân tập bóng rổ rồi chứ.” Tô Hạ nói.
“Tập cả mệt rồi, nên nghỉ xíu. tôi cũng đang cần tìm quyển nghiên cứu khoa học nên tiện đến luôn.” Chi Vũ bóp vai diễn nét mặt giả vờ mệt mỏi.
rồi vẫn như mọi , cô anh đều cùng học bài, chỗ nào không hiểu cô đều hỏi anh. Vậy là những nỗi buồn man mác cả qua của cô cũng bù đắp phần nào. Dường như cứ hễ gặp anh là bao chuyện buồn đều quên đi, tâm trạng cũng cảm thấy hứng khởi hơn rất .
“ sau tôi có trận cậu đi xem nha.” Chi Vũ ngỏ lời mời Tô Hạ bằng ánh mắt lấp lánh. Anh mong cô sẽ đi cổ vũ cho anh.
“Hmmm thôi. Để xem nếu tôi rảnh sẽ đến.” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Cậu nhất định đến. Không cần biết bận gì tôi sẽ qua tận nhà cậu đón cậu.” Anh cương quyết.
“Ơ.. thằng .” Cô ngơ ngác rồi đánh vào bắp tay anh một cái.
Đúng chỗ dạo tập quá nên phần bắp có hơi căng khiến anh cảm thấy nhức nhức. Cô thấy mặt anh nhăn nhẹ liền lắng hỏi.
“Ủa đau lắm hả? Có sao không? Tôi đập mạnh lắm hả?” Cô thấy ăn năn nên cứ hỏi không ngừng.
“À không sao gần tập tăng cường quá nên bắp tay có hơi đau nhẹ. Chắc mấy ngày nữa là hết thôi.” Anh xoa xoa bắp tay rồi chấn an cô để cô bớt .
“ cái vào đi. Nó không giúp khỏi hẳn mà cũng giảm đi phần nào .” Cô vừa nói vừa lấy trong túi ra miếng giảm đau.
“Do lâu lâu tôi cũng bị đau nên mang theo phòng hờ.” Cô từ từ nhẹ nhàng tay anh, cũng có chút e ngại vì nãy đánh anh hơi quá tay.
“Cảm ơn cậu.” Anh không ngờ có ngày cô dịu dàng anh như vậy.
“Trận ấy rất quan trọng nên tôi mong sẽ có cậu .” Trầm ngâm một lúc rồi anh nói thêm.
Cô không nói gì nhẹ nhàng ghi miếng giảm đau trên tay anh dòng chữ “Cố ”.
Tim anh bất giác đập liên hồi không ngớt rồi bừng tỉnh vì giọng nói cô.
“Chi Vũ.”
“Chi Vũ, nghĩ gì ngẩn người luôn vậy.” Cô liên tục gọi tên anh.
“Đừng quá về trận ấy, cậu sẽ thôi.” Cô xoa dịu nỗi trong lòng anh.
“Nhất định! Tôi sẽ xem như là bùa hộ mệnh cậu cho tôi.” Nói rồi anh vào miếng trên cánh tay tươi cười.
Vậy là cuối cùng trận cũng đã đến, bao nhiêu ngày tập luyện vất vả, chăm có mang vẻ vang về cho trường không đều do trận quyết định.
Tâm Chi Vũ đứng ngồi không yên, anh sợ rằng có tốt như mấy ngày trước không, lỡ đâu mắc sai sót gì thì sao.