Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
là chưa đến một , chuyện hai người yêu nhau đã đến tai lớp. Trần Mai không ngoại lệ, khi cô tin đó đã nổi điên lên. Trần Mai không tin vào mắt mình ngay buổi tối hôm là cô suy sụp nhất là hai người đó vui vẻ nhau.
Chuyến cuối cùng để kết thúc năm học đã đặt dấu chấm một cách trọn vẹn tương lai mọi người vẫn đang tiếp tục ở phía trước. Sau buổi chơi , Tô Hạ Chi Vũ sửa soạn cho chặng đường , cô anh đều mong chờ nhau trong suốt quãng thời gian đại học .
“Tô Hạ à! Tôi nhớ cậu chết mất. Huhu!” Chi Vũ khó khăn lắm hẹn Tô Hạ ngoài. Vì sau chuyến , gia đình cô đã ăn mừng cho kì thi bằng chuyến du lịch dài nên cô anh chẳng thời gian gặp nhau.
“ mấy không gặp thôi , nhưng tôi nhớ cậu lắm.”
“ ôm nhau ở đây lỡ bị bố mẹ phát hiện không hay đâu.” Đang ôm nhau thắm thiết Tô Hạ bất ngờ đẩy Chi Vũ, chợt nhận hai người đang đứng ngay trước hẻm vào nhà, nếu bố mẹ hai về là bị bắt ngay tại trận mất.
“Cậu sợ đến à. Nhưng tôi không sợ sao?” rồi anh vẫn cứng đầu ôm lấy Tô Hạ tiếp trêu chọc dụi dụi vào vai cô.
“Không . Hãy nghiêm túc..” Tô Hạ đang ngập ngừng bỗng từ xa vọng tiếng người gọi tên cô.
“Tô Hạ? Ủa hai đứa.. làm ở đây?”
“Yêu nhau à?” Vậy là mẹ cô đã chứng kiến tất hình ảnh hai người ôm nhau rồi.
Không để hai người giải , mẹ Tô Hạ đã nghiêm giọng “Hai đứa vào đây!”
“ chưa tôi bảo rồi, kiểu cho coi.” Tô Hạ làu bàu trừng mắt nhìn anh.
“Đừng lo, tôi đây rồi, không sợ.” Chi Vũ xoa đầu cô.
rồi mẹ Tô Hạ vào nhà Chi Vũ, hai người ai nấy đều ngỡ ngàng, càng vào cô càng nắm chặt anh, từng mồ hôi cứ chảy trên cô.
“Mẹ Chi Vũ ơi, tôi điều nay hay lắm.” Mẹ Tô Hạ ngoài cửa vọng vào bước vô.
“Hai đứa vào đây, lẹ lên.” Mẹ cô ngồi xuống kế mẹ Chi Vũ khoanh nghiêm nghị.
“Tôi ngay , tụi nó nên duyên rồi.” Mẹ Tô Hạ cười tươi vui vẻ bất ngờ quay sang.
“Thật hả? Mất công bao lâu nay mong chờ cuối cùng đền đáp. mau ăn uống chúc mừng công sức hai chúng ta .” Mẹ Chi Vũ nắm lấy mẹ cô. Hai bà mẹ đã lên ý tưởng sẵn cho mai sau, chuẩn bị đồ để tối nay ăn mừng nữa.
anh cô đều đứng hình ngơ ngác, tưởng chừng bị mắng một trận thật lớn ai dè trái với suy nghĩ hai người. không chỉ mỗi Tô Hạ Chi Vũ monh chờ này hai mẹ rất ngóng trông.
Bữa tối cứ diễn , hai nhà đều vui mừng vì cô anh quen nhau cảm yên tâm hơn rất nhiều.
“Nếu đã thật lòng bé, hãy trân trọng đừng để bé buồn.” Sau bữa cơm , mẹ Chi Vũ đã gặp riêng anh.
“Vâng, rồi ạ! nhất định không để Tô Hạ buồn.” Chi Vũ kiên định với những anh nói, anh đã hứa với lòng mãi giữ cô cạnh làm cô luôn cảm an toàn về mối quan hệ này.
“Thôi, muốn chơi với bé rồi chứ . ngóng mãi.” Mẹ anh ý vì nãy giờ cứ anh ngó ngoài cửa sổ xem cô đã đến chưa.
“Đúng là mẹ . Hì hì!” Chi Vũ xoa đầu ngại ngùng.
“Mẹ cậu nói hả. Hay không tôi hả?” Tô Hạ nãy mẹ anh gọi anh vào phòng một lúc lâu, cô sợ mẹ anh không cô.
“Cậu ngốc vứa thôi. Mẹ tôi cậu không hết . Nếu không là cậu chắc mẹ tôi buồn mấy mất.” Chi Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi đặt nụ hôn nhẹ lên trán.
“ cậu không? Tôi không ngờ cậu tôi cơ. Xung quanh cậu rất nhiều cô gái xinh giỏi, vậy không lọt vào mắt xanh cậu.” Tô Hạ thẹn thùng nói khúc mắc mình.
“ cậu lọt ! Với sao tôi quan tâm những ai tôi, điều tôi quan tâm là liệu mỗi làm cậu cười hay không!” Chi Vũ lấy mình đan vào cô rồi đặt nụ hôn trên mu bàn , coi như là lời hứa không bao làm cô suy nghĩ.