Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 6
“ rồi, mẹ đừng nữa. Không phải do mẹ bày trò bắt con dạy dỗ Chiêu Chiêu sao? Nếu không có mấy trò , buổi đính hôn đã xong xuôi rồi! Giờ hay rồi, lại cô ấy dùng đống giấy nợ bêu riếu con.”
Lục Từ cầm chìa khóa xe:
“Con đi mua một bó hoa. Chiêu Chiêu thích nhất là con mua hoa dỗ cô ấy mà.”
Vừa bước ra khỏi cửa, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đã chặn lại, giật chìa khóa xe.
Giọng tên vệ sĩ cực kỳ nghe:
“Chúng tôi thu hồi xe và thự theo lệnh của tiểu thư. Mời anh Lục ăn bám và mẹ anh dọn ra .”
Lục Từ muốn điên:
“Anh gọi ai là ăn bám?!”
Vệ sĩ đẩy anh ta ra, cười khinh miệt:
“Ai ăn bám, trong lòng tự . Đồ chơi mà tiểu thư bỏ tiền nuôi, còn tưởng là nhân vật quan trọng? Phì!”
Mẹ Lục hấp tấp chạy ra:
“Sao các anh dám con trai tôi như vậy? Nó là tiến sĩ đấy!”
Vệ sĩ không thèm ta.
Mấy người xông vào thự, gom hết toàn bộ đồ đạc của hai mẹ con, ném thẳng ra .
Mẹ Lục nhảy dựng lên:
“Các anh làm thế?! Đây là đồ của tôi! Ai các anh động vào?! Không ném! Một món không ném!
“Con trai! Con mau quản đi! định đuổi mẹ con ra đường ?!”
“Đây là nhà con trai tôi! Các anh dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi?!”
ta ngồi phịch xuống đất, vừa lăn vừa gào.
Vệ sĩ chẳng thèm nể nang, hai người xốc ta dậy, ném luôn ra cổng.
Khi tôi ngồi xe Cố Hành Tri tới trước thự…
Cảnh tượng đầu tiên tôi thấy là:
Lục Từ và mẹ hắn bị vệ sĩ quẳng ra như hai túi rác, quần áo, đồ đạc của rải đầy đất.
thân ngồi ghế sau bật cười:
“Anh Cố có khác, vệ sĩ anh gọi tới vừa dữ vừa nhanh gọn!”
…
Vừa thấy tôi bước xuống xe, mẹ Lục bật dậy khỏi đất, chạy tới lớn tiếng chất vấn:
“Chiêu Chiêu, con điên rồi ? Với cái tính đại tiểu thư , còn muốn làm con dâu nhà dì ?!”
thân của tôi rút điện thoại ra, bật camera, giọng còn lớn hơn ta:
“Mọi người xem nè! Anh ăn bám không chịu rời khỏi, còn kéo mẹ ra đây lăn lộn ăn vạ!
“Thời buổi đàn ông ăn bám không còn chút đạo đức nghề nghiệp nào luôn. Còn mơ hóa phượng hoàng mới ghê!”
thự cao cấp người ít, tin đồn thì lan rất nhanh.
Mấy cô bảo mẫu, bảo vệ kéo tới xem náo nhiệt.
Lục Từ đã coi mức vặn vẹo.
Anh ta kéo mẹ lại, không ta tiếp tục làm loạn.
“Đừng quay nữa! cái mà ?! Ai là ăn bám hả?!”
tôi nhún vai:
“Ai nhột thì người đó ăn bám.”
Chặn miệng người ta không nên Lục Từ quay sang chỉ trích tôi:
“Chiêu Chiêu, em mặc bôi nhọ anh như vậy sao?
“Anh em đang chịu, chuyện của hai đứa không thể giải quyết riêng sao?
“Em còn sai vệ sĩ đuổi anh và mẹ anh ra khỏi thự. Em định làm loạn tới mức nào?”
“Em tốt nhất đừng ép quá, không thì anh thật sự không cần em nữa đâu!”
Anh ta đang cảnh cáo tôi.
Trong đầu anh, câu không cần em nữa là đòn chí mạng, đáng tiếc…
Không phải anh ta không cần tôi.
Mà là tôi không cần anh ta nữa.
Tôi anh ta mà bật cười thật sự.
Anh ta còn nghĩ câu đó có trọng lượng sao.
Tôi làm vẻ xử:
“Lục Từ, mẹ tôi , đã đính hôn thì không lang chạ bên . Phải dọn sạch thất.”
Lục Từ sững người:
“Cái ? thất? Ai là thất của em?!”
Tôi mỉa mai:
“Luật sư của tôi đã tìm anh đòi mấy tờ giấy nợ mà anh không chịu trả. Thế chẳng phải chứng minh anh đúng là người tôi bỏ tiền ra nuôi ?”
“Một người đàn ông phụ nữ bỏ tiền nuôi thì không phải thất là ?”
Bọn tôi cười gập người, ôm bụng:
“Chuẩn! Không hề sai!”
Tôi miệng tôi lần có hơi độc.
câu là tôi nghĩ suốt dọc đường.
Trong buổi đính hôn hôm đó, anh ta làm tôi mất thế nào thì tôi phải anh ta trải qua gấp trăm lần mất trở lại.
Tính tôi trước giờ, ai làm tôi đau, tôi trả lại đủ, không bản thân chịu thiệt.
Lục Từ đổi màu đủ bảy sắc cầu vồng.
Giận tím môi, lại không dám nổi nóng.
Anh ta hít sâu, cố bình tĩnh đi về phía tôi:
“Chiêu Chiêu… em làm ầm lên như vậy, chẳng phải muốn anh em sao?
“Anh bây giờ em liền chưa?
“Ngày mai tổ chức lại đính hôn.”
“Em muốn ăn bao nhiêu bánh cuộn Thụy Sĩ, anh mua hết em.”
“Đừng giận anh nữa… không?”
…
Cố Hành Tri ôm tôi vào ngực, ánh mắt đầy khinh miệt Lục Từ:
“ anh ? Anh mà dám mơ cô ấy. Vừa nghèo vừa keo kiệt lại còn rác rưởi như anh xách giày vị hôn thê của tôi không xứng.”
“Vị… hôn thê?” – Lục Từ gần như gào lên.
mẹ anh ta hét:
“Cái mà vị hôn thê?! Chiêu Chiêu rõ ràng là vị hôn thê của con trai tôi!”
Đám thân của tôi hùa theo:
“Dì ơi, tỉnh đi ạ. Con trai dì là thằng ăn bám, lấy đòi Chiêu Chiêu?
“Chiêu Chiêu đã tổ chức lễ đính hôn với anh Cố rồi. Anh Cố mới là chính thất nha!”
Lục Từ hoảng loạn:
“Không thể nào! Chiêu Chiêu yêu tôi như vậy, sao có thể đi đính hôn với người khác?!”
Tôi mở điện thoại, đưa video lễ đính hôn hôm đó hắn xem.
Rồi làm ra vẻ xử, giọng mỉa mai:
“Lục Từ , là thật đó. Tôi và Cố Hành Tri đã làm lễ đính hôn xong rồi.”
“ nên tôi thật sự không thể tiếp tục nuôi thất nữa. Không thì tôi ăn sao với nhà Cố?”
Lục Từ giận điên lên, đây là đỉnh điểm của sự nhục nhã với anh ta.
“Anh rồi, anh không phải thất! Anh chưa từng em bỏ tiền nuôi anh! Anh có viết giấy nợ mà! Anh dùng tiền của em đều có ghi lại rõ ràng!”