Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Chương 4

“Lẽ mày định xông vào lễ đính hôn, cưỡng ép đưa ấy đi?”

“Lẽ mày định hôn ấy giữa đám đông, van xin ấy đừng đính hôn Lục Từ?”

“Mày chẳng làm được gì đâu, đừng tự rước nhục !”

“Nhưng… chân anh vẫn đạp ga đến sát sàn. Anh lái một mạch tới đây.”

“Thật anh đến trước cả em và Lục Từ.”

“Anh đậu xe ngay trước cửa khách sạn. Anh nhìn em lái xe đến.”

“Anh cũng Lục Từ đến.”

“Và cả đám hàng nghèo kiết xác của nhà hắn, từng người từng người bước vào sảnh…”

“Bước vào lễ đính hôn của em.”

“Nhưng anh không dám xuống xe. Vì chỉ cần xuống… anh chắc chắn phá hỏng chuyện của em.”

“Anh ngồi trong xe, gồng đấu con quỷ trong lòng.”

đến khi em gửi tin cầu cứu trong nhóm.”

“Anh nghe bọn bày đủ loại mưu kế… tìm người đóng vai vị hôn phu cứu em.”

“Em không biết lúc đó anh vui đến mức đâu.”

“Anh tiếp quản cả tập đoàn, ký nhiêu hợp đồng khó, cũng chưa từng vui như vậy.”

“Chiêu Chiêu… em hiểu ý anh không?”

Anh nhìn tôi chằm chặp.

Ánh mắt anh nóng rực, đỏ hoe, như thiêu đốt tôi tại chỗ.

tôi lên.

Dù tôi có ngốc cũng hiểu anh tôi.

Nhưng điều … vượt quá tưởng tượng của tôi.

Tôi không biết phải phản ứng , hơi thở hỗn loạn, đập loạn xạ.

Tôi chỉ có thể lúng túng đẩy nhẹ anh:

“Hành Tri… anh uống rượu hả? Người anh có mùi rượu… anh say à?”

Hành Tri nhắm mắt, khàn đi:

“Anh ước gì đã say.”

“Nhưng chưa giờ anh tỉnh táo như lúc .”

“Anh biết, nói những lời … có lẽ chúng ta ngay cả bạn thanh mai trúc mã cũng không làm được .”

“Chiêu Chiêu, anh em.”

“Từ nhỏ đã .”

“Nhưng tại … em lại Lục Từ?”

“Em không biết anh đã g.i.ế.c hắn nhiêu lần đâu.”

“Em biết anh ghét nhất câu chuyện không?”

“Chính Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.”

“Anh sợ em Chúc Anh Đài còn Lục Từ Lương Sơn Bá.”

“Còn anh… lại trở thành Mã Văn Tài kẻ duy nhất ngăn cản hai người thành đôi, cuối cùng hóa bướm bay đi.”

“Anh không trở thành người làm em đau.”

Nói đến đây, nước mắt anh rơi xuống.

Rơi đúng lên mu bàn tay tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi anh còn đáng thương hơn cả Lục Từ năm xưa đứng trong mưa cầu xin tôi.

Anh giống hệt một con ch.ó nhỏ bị bỏ rơi, rẩy, mong mỏi, tuyệt vọng.

“Chiêu Chiêu…”

anh :

“Trong lòng em… có 0.00001% khả năng dành anh không?”

Tôi chưa giờ một Hành Tri bất lực và thấp bé đến .

Trong ký ức của tôi, anh luôn người mạnh mẽ.

Trời sập xuống, anh cũng có thể đứng đỡ tôi.

Tôi luôn nghĩ chúng tôi bạn thanh mai trúc mã cả đời, không giờ trở mặt.

Không ngờ lại có ngày như hôm nay.

Tôi có một dự cảm rất mạnh mẽ.. nếu lần tôi nói không, anh thật sự rời khỏi giới của tôi.

không còn chơi tôi .

Không còn đứng về phía tôi .

Không còn ở bên cạnh tôi .

Ý nghĩ ấy khiến tôi rối loạn, hoảng hốt.

Còn hoảng hơn cả lúc Lục Từ dẫn theo đám hàng bỏ chạy khỏi lễ đính hôn.

“Hành Tri… anh đừng như vậy. em bình tĩnh… bình tĩnh đã.”

Hành Tri không nói gì.

Anh chỉ đứng nhìn tôi suốt ba mươi giây, lặng im đến mức tôi ngừng đập.

anh chậm rãi buông tôi .

Lùi lại một bước, đầy thất vọng:

“Anh hiểu , Chiêu Chiêu.”

Anh quay người định rời đi.

Tôi theo phản xạ nắm lấy tay anh:

“Hành Tri, anh đi đâu?”

Hành Tri quay lưng lại, trầm thấp:

“Anh ngoài giúp em tiếp khách. Em yên tâm, anh không đi. Anh không giống Lục Từ, không nỡ em một chịu mặt.”

Nhưng bóng lưng anh… độc đến đau lòng.

Như thể tôi vừa cầm d.a.o đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c anh.

Anh rõ ràng đang gắng chống đỡ, như sắp gục đến nơi, nhưng vẫn nghiến răng giúp tôi giữ thể diện.

Khoảnh khắc đó, sống mũi tôi cay xè.

cũng nhói theo.

Giây tiếp theo, tôi làm một hành động… điên rồ nhất trong đời.

Tôi kéo anh lại, kiễng chân lên.

Hành Tri một người từ nhỏ đến lớn đều bình tĩnh trước mọi chuyện bỗng trợn to mắt, hoàn toàn bị sốc.

Nhìn biểu cảm của anh, tôi lại… có chút đắc ý.

Tôi vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống gần hơn.

Hành Tri sững người đúng hai giây lập tức ôm chặt lấy eo tôi, như hòa tôi vào cơ thể .

anh nghẹn lại, khàn đến :

“Chiêu Chiêu… em biết em đang làm gì không?”

“Em biết. Em không anh buồn … Ưm…”

Câu nói của tôi bị đôi môi nóng bỏng của anh nuốt trọn.

Nụ hôn của anh cuồng nhiệt, gấp gáp, gần như kiểm soát.

Tôi cảm nhận được từng hơi thở loạn nhịp, sự điên cuồng, nỗi sợ đi người anh yêu… tất cả cuộn lại trong cái ôm của anh.

Tôi chưa từng anh khống chế như vậy.

Cùng lúc đó ở bên kia, Lục Từ đang nói hàng :

“Mọi người cứ về đi, Chiêu Chiêu bảo dời ngày đính hôn . Đợi chốt ngày mới, tôi báo.”

Lục hỏi:

tự nhiên đổi ngày? nó không nhận lỗi con? Không lẽ nó định không cưới con chứ?

“Lục Từ, có chuyện phải nói rõ ràng. Nhà có thể dạy nó một bài học, nhưng không thể làm miếng bánh ngon !”

Lục Từ đầy tự tin:

yên tâm.”

“Chiêu Chiêu con từ cấp ba tới giờ. có thể vì hai cái bánh cuộn mà buông tay?

“Con cổ phiếu tương lai của ấy mà. Đầu tư càng nhiều, thì càng khó bỏ.

lại không phải bảo con tạo áp lực sau dễ quản vợ ?”

Lục nói:

“Nhà con bé Chiêu Chiêu đó giàu như . Nếu con không cứng rắn từ đầu, sau con làm giữ được vị trí trong nhà nó? làm vậy cũng vì tốt con.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương