Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40YU8WyGxF

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Minh Cảnh nói: “Phong Tất Thắng, nàng đối xử tốt với ta một chút không được à?”
Ta nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ ấm ức, lòng mềm nhũn.
Ta vươn tay kéo kéo vạt áo chàng: “Ngày mai xem ta xử lý đám lão già c.h.ế.t tiệt kia thế nào. Dám nhét phụ nữ vào địa bàn của ta, ta sẽ khiến bọn họ sau này nhìn thấy ta là phải đi đường vòng.”
Minh Cảnh vui vẻ, hài lòng mãn ý dắt tay ta về tẩm điện.
Bỏ lại đám cung nhân ngơ ngác nhìn nhau, lúng túng đến nỗi tay chân không biết để đâu.
Mẹ ta từng nói, con người ta lúc lúng túng trông sẽ có chút kỳ quặc.
27
Sáng sớm hôm sau, lúc Thái hậu cho người tới gọi, ta đang chải tóc trang điểm, chuẩn bị lên triều khuấy đảo một phen.
Ta suy nghĩ một lát, vẫn thấy gặp Thái hậu quan trọng hơn, đi trước đã.
Ai ngờ lại gặp Chu công t.ử trong cung Thái hậu. Ồ không, lúc này nên gọi là Chu cô nương mới đúng.
Nàng ấy đứng cạnh Thái hậu với vẻ mặt khó xử.
Nhớ lại năm đó, khi ta gặp nàng trong quân doanh với một thân nam trang, ta kinh ngạc như thấy tiên nhân.
Không ngờ nàng vốn là một nữ nhi xinh xắn.
“Tất Thắng à, hôm nay ai gia giới thiệu cho con một người thú vị.”
“Tiểu thư Tướng phủ Chu Ân Thư. Nàng ấy ngưỡng mộ Hoàng thượng đã nhiều năm, nay đã qua tuổi mười tám mà vẫn chưa chịu gả cho ai.”
“Cha của nàng ấy là một vị quan tốt hiếm có. Nay Hoàng thượng lên ngôi, cũng không tiện làm nguội lạnh tấm lòng của bề tôi.”
Ta bật dậy khỏi ghế: “Ta không đồng ý! Đừng hòng!”
Thái hậu nghẹn họng, tức giận đ.á.n.h vào tay ta một cái: “Ai gia còn chưa nói xong, con đã không đồng ý.”
“Ngài nói gì ta cũng không đồng ý!”
Chu Ân Thư lộ rõ vẻ vui mừng, nhìn ta đầy cảm kích.
“Ai gia là muốn để nàng ấy làm nữ sư phụ cho Hòa An. Chu cô nương đây là tài nữ hàng đầu ở Thượng Kinh. Cái đứa nhóc phá phách Hòa An kia, suốt ngày lêu lổng với cháu gái của Cốc tướng quân. Hai đứa đúng là không ra thể thống gì, đều đáng bị kìm chế để học hành quy củ cho tốt.” Thái hậu liếc ta một cái, hừ khẽ.
Ta đỏ mặt, bưng tách trà lên rồi lại đặt xuống, lúng túng gãi đầu, cào tay.
“Chuyện này ngài cứ quyết là được, hà tất phải gọi chúng ta đến đây sáng sớm thế này, dọa người ta c.h.ế.t khiếp.”
Hờ ~ Thái hậu cạn lời, bật cười khẩy.
“Hóa ra… lại đổ hết lên đầu ai gia à?”
Ta gật đầu, đúng là vậy mà.
Thái hậu đỡ trán, không muốn nhìn ta thêm một giây nào nữa: “Con là Hoàng hậu, là chủ của hậu cung này. Chuyện như vậy ai gia sao có thể không báo cho con một tiếng.”
Ồ.
Vậy sao ạ. Lễ nghi chu đáo quá rồi, thật ra không cần thiết đâu.
Nghĩ đến Hòa An, hôm qua nó còn đến cung ta cuỗm đi bao nhiêu là bảo bối.
Thái hậu nói đúng, phải tìm người quản thúc nó thôi. Nếu không thì kho báu của ta sắp bị nó dọn sạch rồi.
Bị làm phiền một hồi như vậy, ta cũng lỡ mất giờ đi náo loạn buổi triều sớm rồi.
Chu Ân Thư đuổi theo ta từ phía sau: “Hoàng hậu nương nương, thần nữ…”
Nhìn bộ dạng ấp úng của nàng ấy, ta kéo tay nàng: “Cùng nhau dùng bữa sáng nhé?”
Vừa về đến cung điện, từ xa đã thấy Minh Cảnh đằng đằng sát khí đứng ở cửa.
Chu Ân Thư với ánh mắt né tránh, rụt tay về: “Thần nữ chợt nhớ ra còn có việc, hôm khác lại đến bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Còn là đệ nhất quý nữ Thượng Kinh nữa chứ, nàng chạy nhanh thật, chẳng chú ý gì đến hình tượng.
Minh Cảnh bước nhanh tới, mặt đầy giận dữ chất vấn: “Vừa rồi là ai đó? Nàng muốn làm gì? Phong Tất Thắng, sáng sớm nàng đi đâu vậy?”
Chàng càng nói càng tủi thân.
Ta vội ôm lấy cánh tay chàng, kiên nhẫn giải thích: “Đó là Chu cô nương, chàng nhớ không? Người từng đến quân doanh tìm chàng đó.”
Giọt nước mắt trong mắt chàng rơi xuống. Với vẻ không thể tin nổi, chàng đẩy ta ra một bên.
“Nàng, nàng, nàng… Nàng rốt cuộc có còn là người không vậy.”
Tinh thần Minh Cảnh suy sụp một cách khó hiểu.
Ta vội đến líu cả lưỡi: “Không phải như chàng nghĩ đâu, nàng ấy là nữ sư phụ mà Thái hậu nương nương tìm cho Hòa An. Vừa rồi hai chúng ta chỉ định dùng bữa sáng cùng nhau, vậy thôi!”
Minh Cảnh khựng người lại, cẩn thận đặt bình hoa ta yêu thích nhất xuống.
“Thật à?”
Ta gật đầu: “Còn thật hơn cả ý định muốn đập vỡ đồ của ta trong đầu chàng nữa.”
Minh Cảnh lật mặt còn nhanh hơn lật sách, chàng vui vẻ ôm chầm lấy ta, nhận lỗi là chàng sai rồi.
Chỉ là sáng sớm chàng bị đám đại thần ép đến mức hơi bực bội thôi.
28
Về vấn đề có nên sinh con hay không, đầu óc Minh Cảnh vô cùng tỉnh táo.
Đợi thoái vị rồi sẽ sinh ngay.
Vậy vấn đề là nếu không sinh con thì truyền ngôi báu lại cho ai?
Minh Cảnh chỉ vào Hòa An công chúa đang trèo cây bắt trứng chim.
“Ta khảo sát rồi. Hoàng muội này của ta là rồng phượng giữa loài người, có thể gánh vác trọng trách.”
Ta thấy chàng nói đúng. Hòa An hơi nghịch ngợm, nhưng quả thật thông minh, có trách nhiệm, học văn hay luyện võ đều rất cừ.
Ta càng nhìn càng thấy hài lòng.
Nữ t.ử chúng ta cũng khá lên rồi, đã có thể làm Nữ hoàng.
Để sớm ngày giao lại hoàng vị cho Hòa An, Minh Cảnh cũng dốc hết tâm can, hận không thể dọn đến ở luôn trong Dưỡng Tâm Điện.
Chàng mạnh tay thúc đẩy hơn một trăm chính sách mới.
Các đại thần không biết nên phản đối điều nào. Trong buổi tảo triều, họ nói phần họ, Minh Cảnh nói phần Minh Cảnh.
Cuối cùng bọn họ nói không lại Minh Cảnh, bèn lôi chuyện chàng không có con nối dõi ra nói.
Ép chàng tuyển phi.
Minh Cảnh đưa mắt một cái, công công bên cạnh lập tức chạy đến báo tin cho ta.
Ồ hô, cuối cùng cơ hội để bà nội thể hiện bản lĩnh tới rồi.
Ta hùng hổ đi thẳng đến điện Kim Loan.
Khi quần thần nghe thấy Hoàng hậu nương nương giá đáo, trong phút chốc đều im lặng sững sờ.
Hậu cung không được can chính, ta có lẽ là Hoàng hậu đầu tiên xông vào buổi tảo triều.
Người của Lễ bộ phản ứng đầu tiên, đồng loạt quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương làm chuyện đại nghịch bất đạo, xông vào triều đình. Còn ra thể thống gì nữa! Còn ra thể thống gì nữa!”
Cái vẻ khó chịu đó của ông ta làm ta suýt tưởng mình không phải lên triều, mà là đến hoa lâu.
Mà còn là nam quan.
Minh Cảnh trừng mắt nhìn ông ta: “Chỉ khanh có mồm thôi hả? Chỉ khanh biết nói thôi hả?”
Chàng cũng chẳng nể nang chút nào, vẫn đang mặc hoàng bào, đi xuống khỏi ngai rồng, tát cho người đang quỳ dưới đất hai cái.
Thật là lố bịch.
Khiến mọi người nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Người bị đ.á.n.h trực tiếp tháo mũ quan xuống, khóc lóc nói muốn từ quan.
Minh Cảnh cầm luôn mũ quan của ông ta, sợ ông ta hối hận: “Đi thong thả, không tiễn. Dù sao cũng là tham quan. Bớt khanh đi trẫm còn ăn thêm được hai bát cơm.”