Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

Nhìn hắn rời đi, bóng lưng ngày càng xa, ta ngồi xuống chỗ hắn vừa ngồi, cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn. 

Không nói rõ được là sao, chỉ thấy hơi khó chịu. 

Nương ta đi tới: “Cháu trai của thím Lưu nhà bên là tú tài đấy. Mai con đi xem mắt thử xem. Cậu ta tính tình mềm mỏng, con nhất định có thể nắm bắt được. Tìm chồng là phải tìm người như cha con vậy, cả đời tốt xấu gì cũng nghe lời ta, đến già mà một nếp nhăn ta cũng không có.” 

Ta đờ đẫn gật đầu. 

Sao cũng được! Chỉ cần không phải Minh Cảnh. Khi gả đại cho ai đó, nếu hắn dám không nghe lời ta, ta cũng dám một đao c.h.é.m c.h.ế.t hắn. 

Ta vốn là người ăn rất ngon miệng, sáng hôm đó hiếm khi ăn không vô, và vài miếng cháo loãng đã thấy no. 

Dù sao cũng là chủ tớ một hồi. 

Nghĩ đến đây, ta lại thấy vui vẻ mong chờ. 

Thay váy áo xong định ra ngoài, nhìn lại thì bộ đồ trên người ta vẫn là do Minh Cảnh đích thân mua cho. 

Ta lượn một vòng ngoài phố, hỏi hết các khách điếm trong trấn nhưng ai cũng nói chưa từng thấy vị khách quý nào như vậy. 

Lạ thật. 

Chạng vạng ta mới về đến nhà, cả người cảm thấy nặng nề. 

Chắc là Minh Cảnh đi thẳng rồi. 

Tối hôm đó ta sốt cao, cả người mê man. Trước mắt toàn là những kỷ niệm giữa ta và Minh Cảnh. 

Cha ta kê đơn t.h.u.ố.c sắc cho ta, uống xong thấy người khỏe hơn nhiều. 

Ta khản giọng hỏi: “Cha, có phải cha chữa cho con như chữa cho gia súc không?” 

Cha ta không thèm để ý đến ta. 

Bảo ta không có việc gì thì đừng nói chuyện. Ngủ nhiều mới nhanh khỏi. 

22 

Đã hai tháng trôi qua tính từ lúc Minh Cảnh rời đi.

Trong thời gian này, tin tức hắn bị Hoàng thượng quở phạt liên tục truyền đến. 

Nghe nói hắn không chỉ đại náo Kim Loan Điện, mà còn đốt cả phủ đệ của Hoàng đệ. 

Thậm chí còn đ.á.n.h lão thần ngay trên phố. 

Ngày nào ta cũng đứng ngồi không yên, ngóng tin tức từ Thượng Kinh. Mãi cho đến khi tin hắn bị cấm túc cả đời không được ra ngoài truyền đến tai ta. 

Ta hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa. 

Ta thu dọn hành lý, lên đường ngay trong đêm. 

Nương ta cũng không nói gì, bà gói thêm cho ta rất nhiều bánh nướng và thịt khô, dặn ta đi đường cẩn thận. 

Nương ta lại ngộ ra chân lý rồi. 

Bà ấy lúc nào cũng có thể nói ra những đạo lý lớn nghe rất có lý! 

Ta vẫy vẫy tay, thúc ngựa giương roi, biến mất trong màn đêm. 

Minh Cảnh ơi Minh Cảnh, ngươi đúng là giống hệt Đại Hổ, cũng không biết quấn lấy ta thêm chút nữa. 

Ta nói không gả, là ngươi thật sự không cưới nữa sao? 

Khi ta đến Thượng Kinh, Minh Cảnh đã bị nhốt trong cung Cấm uyển.

Ta đi lảng vảng ở cửa cung mấy canh giờ, không biết làm sao để vào trong. 

Suy nghĩ hồi lâu, ta quyết định đêm nay xông vào cung. Với công phu của ta, chắc là không thành vấn đề. 

Lỡ mà bị bắt thật, ta sẽ nói là Minh Cảnh xúi ta làm. Dù sao tội của hắn có thêm một cái cũng không đáng gì.

Lên kế hoạch xong xuôi, ta tìm tửu lầu gọi một bàn lớn thức ăn, ăn no rồi mới có sức đi làm chuyện xấu chứ. 

23 

Đến đêm khuya, ta vừa đến bên ngoài tường cung thì có người đi tới. 

Hơn nữa hắn còn không thèm vòng vèo, đi thẳng về phía ta. 

Ta nhanh lẹ ra tay bẻ trật khớp tay hắn. Người đối diện kéo khăn che mặt xuống: “Phong cô nương, là ta đây.” 

Thôi hỏng, là người quen, thân vệ của Minh Cảnh. 

Hắn ôm cánh tay đau đến xuýt xoa. 

“Xin lỗi, xin lỗi, nhưng mà… ngươi đ.á.n.h ta làm gì?” 

Hắn im lặng. 

Rồi hắn u ám lên tiếng: “Phong cô nương đừng nói bậy, ta vừa mới qua đây đã bị cô bẻ trật tay. Một ngón tay cô ta còn chưa kịp động, sao cô lại vu khống ta như vậy.” 

Hắn dẫn ta đi vào một con đường bí mật, đi rất lâu. Ta và hắn chui ra từ một cái giếng cạn.

Vừa ngẩng đầu lên, ta liền nhìn thấy Minh Cảnh.

Hắn đang nằm trên ghế bập bênh uống trà, dáng vẻ trông thảnh thơi lắm.

Ta vội bước tới giật lấy tách trà của hắn, uống ừng ực. Chiều nay ăn hơi mặn.

Đi suốt dọc đường, ta đã khát khô cả họng.

“Phong Tất Thắng? Sao nàng lại đến đây?”

“Ta đến xem chàng đang sống sung sướng thế nào!”

Minh Cảnh vui mừng cười lớn, kích động ôm chầm lấy ta vào lòng, suýt chút nữa siết ta c.h.ế.t ngạt.

Thân vệ lúng túng lên tiếng: “Chủ tử, thần xin nghỉ phép vài ngày, để đội kế tiếp đến thay ca.”

“Nghỉ phép? Mười năm rồi ngươi chưa từng xin nghỉ phép. Ngươi làm gì? Lấy vợ à?” Minh Cảnh tò mò nhìn hắn.

Thân vệ liếc nhìn ta một cái rồi nói: “Nhờ phúc của Phong cô nương, cánh tay thần bị trật khớp rồi, phải nghỉ ngơi vài ngày. Ồ phải rồi, Phong cô nương đúng là nữ trung hào kiệt.”

Minh Cảnh cúi đầu nhìn ta một cái, ho khan vài tiếng.

“Vài ngày sao đủ, về nghỉ ngơi một tháng đi. Gần đây không có việc gì, không cần qua đây.”

Hộ vệ ôm cánh tay cáo lui.

Ta đưa mắt nhìn quanh Cấm Uyển thấy đâu đâu cũng là cảnh tượng hoang tàn, mạng nhện giăng kín xà nhà.

Chuột chạy qua chạy lại một cách nghênh ngang.

Sống mũi ta cay xè, nước mắt cứ thế trào ra.

“Minh Cảnh, chàng nói xem đây có phải là ác giả ác báo không?”

Hửm? Lời này hình như không đúng lắm.

Ta vội chữa lại: “Ý ta là chàng tự làm tự chịu.”

Càng không đúng. Thế phải nói sao đây?

Tội đáng đời?

Minh Cảnh bật cười thành tiếng: “Nàng đừng nói nữa, ta xin nàng đấy.”

Ta xắn tay áo lên, chuẩn bị dọn dẹp nơi này một chút. Sau này, đây sẽ là nhà của chúng ta.

Nhưng Minh Cảnh lại xoay người ta lại, bốn mắt nhìn nhau.

Chàng hỏi ta rất nghiêm túc: “Tại sao nàng lại đến đây?”

Ta nghẹn lời, mặt đỏ bừng, hai má nóng ran như đang bốc khói.

“Đến thăm chàng một chút, vài ngày nữa ta sẽ đi.”

Minh Cảnh kéo ta vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu ta, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Đừng đi nữa. Ta đã thế này rồi, nàng không ở bên cạnh, ta sẽ c.h.ế.t mất.”

Lòng ta mềm nhũn, vừa xót xa vừa khó chịu, khẽ đáp một tiếng: “Được!”

Minh Cảnh nâng mặt ta lên, cẩn thận xác nhận ta không nói đùa.

Chàng lại cười.

Rồi kéo ta nhảy xuống giếng.

23

Chúng ta đi rất lâu trong mật đạo, cảm giác đây không phải con đường mà hộ vệ dẫn ta đi lúc đến.

Khi chui ra lần nữa, Minh Cảnh kéo ta đi ra từ phía sau hòn non bộ trong một sân viện.

Màn đêm đặc như mực, nhưng nơi này lại đèn đuốc sáng trưng.

Minh Cảnh dắt ta đi suốt đường, bàn tay đầy vết chai bao bọc lấy lòng bàn tay ta.

Ấm áp, bao dung, mạnh mẽ.

Dinh thự này không lớn lắm, nhưng lại vô cùng tinh xảo.

“Hóa ra đây là cuộc sống ‘giam lỏng’ mà chàng nói đó hả?”

Giọng ta chua lè, bỗng cảm thấy sự lo lắng và sợ hãi của mình mấy ngày qua thật giống như một trò cười.

Nhưng ta buồn ngủ quá, m.ô.n.g vừa chạm vào giường là đầu óc bắt đầu mơ màng.

Mấy ngày rồi ta còn chưa được chợp mắt chút nào đâu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương