Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hồi nhỏ, cả làng đều mẹ tôi là đồ ngốc, lại còn mù.
Tôi cũng từng nghĩ vậy.
Cho đến tôi lên thị trấn học cấp hai, trong lòng mới đầu nảy ra phản kháng.
Hôm đó về nhà, tôi hỏi bà:
“Mẹ, mẹ có chạy trốn không?”
Mẹ tôi run lên bần bật.
“Chạy? Chạy đi đâu? Mẹ chạy rồi, con thì ?”
Tôi nắm chặt lấy đôi tay lạnh buốt của mẹ.
“ giáo bảo: mẹ mà chạy thật xa, con gái mới có thể chạy xa nữa.”
“Mẹ, con không cả đời bị chôn vùi trong cái xó núi này.”
Tôi đầu chuẩn bị.
Tôi đã trộm cặp kính cận nặng của giáo dạy tình nguyện.
Còn trộm luôn năm trăm tệ của bố.
Trời còn , tôi như thường lệ đeo cặp lên lưng, giả vờ đi học.
Tôi mẹ tiễn mình ra tận cửa, rồi nhét kính vào tay bà.
Bà chần chừ đeo thử.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt đục ngầu của bà bỗng nhiên lấy lại được tiêu cự.
Lúc gần đến gốc cây hoè già ở đầu làng, cơ thể mẹ đầu run lên dữ dội.
Tôi , đó là ranh giới mà suốt chục năm qua bà không dám vượt qua.
Cũng đúng lúc đó, bố tôi vừa chửi vừa đuổi theo.
“Con mù chết tiệt, lại định chạy đi đâu hả!”
Tôi nhét thật mạnh năm trăm tệ vào tay mẹ.
“Mẹ, chạy đi!”
Chỉ chần chừ một ,
Bà như phát điên lao ra khỏi cổng làng!
Tôi ôm chặt lấy chân bố, gào lên bằng tất cả sức lực của mình.
“Mẹ! Đừng quay đầu lại! Cứ chạy thẳng đi!”
1
Cây gậy gỗ trong tay bố quất xuống người tôi từng nhát, từng nhát.
Tôi cắn chặt răng, ôm lấy chân ông không buông.
, thấu tim, nhưng tôi không kêu một tiếng.
“Đồ chổi!”
“Lẽ ra tao không nên cho mày đi học!”
Ông kéo tôi trở lại sân, ném mạnh xuống đất.
Lưng tôi đập vào hòn đá, ngực nhói lên một cơn dữ dội.
Cái ở ngực quen thuộc – chắc lại gãy xương sườn rồi.
Nhưng không .
Chỉ cần mẹ chạy được, tôi không sợ .
Bà nội trong nhà bước ra, kéo tay bố.
“Đừng đánh hỏng thật đấy! nó còn lấy sính lễ, cưới vợ cho thằng nữa!”
Bố khạc một bãi nước bọt vào người tôi, rồi gọi bác cả và chú tới.
người đàn ông đứng giữa sân bàn bạc.
Họ kéo cả bánh và máy cày ra, chia nhau đuổi theo mẹ.
Tim tôi như treo lơ lửng giữa không trung.
Mẹ, mau chạy đi.
Trước họ đuổi kịp, hãy chạy đến thị trấn, chạy đến thành phố, báo cảnh sát……
Trước đi, bố hả giận, vung đòn gánh đánh tôi thêm cả chục cái.
Tôi cuộn tròn người lại, mặc cho cây gậy quất xuống lưng, chân, tay……
Mỗi một nhát đều chứa đầy căm hận của ông.
Bà nội lại chạy đến kéo.
“Thôi đủ rồi! Đừng đánh hỏng thật, uổng công nuôi bao năm trời!”
Bố cuối cùng cũng dừng tay.
Họ trói tôi lại bằng dây gai, quẳng vào trong phòng chứa củi.
Tiếng máy “phành phạch” vang lên, rồi xa .
Tôi nằm trên đống rơm mốc, thở không nổi.
Há miệng ra, toàn là máu.
Tôi , chắc là xương sườn gãy đâm vào phổi rồi.
Đầu óc đầu choáng váng, ký ức như thủy triều ùa về.
Tôi nhớ hồi nhỏ, mẹ ngày nào cũng ngơ ngẩn, như người mất hồn.
Bà nhìn không rõ đường, bị cả làng cười chê.
Nhưng đến lúc tôi sắp vào tiểu học, bà bỗng thay đổi.
Đêm hôm đó, bà đập vỡ hết bát đũa trong nhà.
Bố định đánh, bà liền lấy đầu đập vào tường, gào khóc như điên.
“Cho nó đi học! Cho nó đi học!”
Cả làng đều , con mụ điên nhà họ Lý lại phát bệnh rồi.
Trưởng thôn tới khuyên.
“Tuy là con gái, nhưng học cũng là nghĩa vụ giáo dục, không tốn tiền. chữ, sính lễ còn cao .”
Bố lúc đó mới gật đầu.
2
đó trở đi, tất cả việc nhà vốn là phần của tôi, đều đổ lên vai mẹ.
Thân thể bà vốn đã yếu, cố gắng gánh hết, không hề than vãn một câu.
đi học, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.
Mẹ hẳn những người trong làng.
Giọng của bà , mang một âm điệu mềm mại, dịu dàng.
Cử chỉ của bà cũng , dù ở đâu cũng luôn ngồi rất ngay ngắn.
Ngay cả ngẩn người, nét mặt của bà cũng .
Phụ nữ trong làng ngẩn người đều trống rỗng, vô hồn.
Nhưng trong ánh mắt mẹ, luôn ẩn một nỗi buồn sâu thẳm và tuyệt vọng.
Tôi từng hỏi bà: “Mẹ, mẹ đâu tới vậy?”
Bà im lặng rất lâu, rồi : “Quên rồi.”
Nhưng tôi , bà không quên.
Không đã qua bao lâu, tôi cảm thấy hơi thở mình càng lúc càng yếu, mí mắt cũng nặng .
Máu khóe miệng tràn ra, ướt cả má, nhỏ xuống rơm.
Ánh mờ , thế giới trôi xa.
Rồi, đột nhiên, mọi thứ thay đổi.
Tôi phát hiện mình đã ra khỏi căn phòng chứa củi.
Ngoảnh lại, cánh cửa phòng khép hờ.
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy một bé nằm bên trong.
Mặt trắng bệch, miệng toàn máu, thân thể vặn vẹo, không gãy bao nhiêu xương.
Đó là… tôi?
Giây phút ấy, tôi không sợ hãi, cũng không hoảng loạn, mà thấy nhẹ nhõm.
Thì ra, tôi chết rồi.
Nhưng ngay đó, một ý nghĩ ùa đến.
Tôi được giải thoát rồi, còn mẹ thì ?
Vừa nghĩ vậy, tôi liền thấy bà.
Bà đang ngồi trên một chuyến khách đường dài, bên cạnh cửa sổ.
bộ quần áo rách, gương mặt bị năm tháng mài mòn.
Nhưng biểu cảm, hoàn toàn .
Tôi thở phào.
Mẹ chạy thoát rồi.
Tốt quá.
Tôi bay theo chiếc khách, như làn khói nhẹ trôi trên mui .
Đêm khuya, cuối cùng cũng đến một thành phố gọi là Ma Đô.
Tôi nhìn qua cửa kính, những toà nhà cao tầng san sát, đèn đuốc rực , như một thế giới .
Mẹ xuống , đi thẳng tới chỗ một cảnh sát gần đó.
“Đồng chí cảnh sát… tôi… tôi bị bán…”
Viên cảnh sát trẻ khựng lại, rồi lập đưa mẹ vào đồn.
Phòng trực ấm áp, ánh đèn rực.
Mẹ ngồi trên ghế, toàn thân run rẩy.
“Đừng sợ, cứ .”
Nữ cảnh sát đưa bà một cốc nước nóng.
Mẹ hít sâu mấy hơi, rồi khẽ .
“Tôi là Dụ Uyển Ninh… tôi bị bán… mười lăm năm rồi…”
Nét mặt viên cảnh sát trở nên nghiêm trọng, lập đầu ghi chép.
“Dụ Uyển Ninh…”
Vị cảnh sát lớn tuổi nhắc lại cái , đột nhiên trừng to mắt.
“ là Dụ Uyển Ninh?!”
Mẹ gật đầu.
Ông ta lập nhấc điện thoại.
“Trời ơi… mau, liên hệ Cục thành phố! Liên hệ nhà họ Dụ!”
Cả đồn cảnh sát náo động.
đầy nửa tiếng , một chiếc đen dừng trước cửa.
Cửa mở ra, một đôi vợ chồng già tóc bạc gần như lao vào trong.
Theo là một người đàn ông trung niên mặc vest, sải bước rất nhanh, mắt đỏ hoe.
“Uyển Ninh!” Bà lão vừa thấy mẹ liền lao đến ôm chầm.
“Mẹ…” mẹ đứng dậy, nghẹn ngào.
“Con gái của mẹ! Con gái của mẹ ơi!”
Bà ôm chặt lấy mẹ, khóc nức nở.
Ông lão và người đàn ông trung niên cũng tiến lại, người quây quanh mẹ, khóc như xé ruột.
Đó hẳn là ông bà ngoại và bác.
Tôi lơ lửng ở góc phòng, nhìn cảnh đó, sống mũi cay xè.
Thì ra, mẹ tôi không là con ngốc, không là con điên, cũng chẳng phải con mù.
của mẹ là Dụ Uyển Ninh.
Nghe thật đẹp.
3
kịp đoàn tụ tử tế với gia đình, trước cổng đồn công an đã ùa đến một đám người.Toàn là phóng viên.
Hàng tá ống kính chĩa thẳng vào mẹ, hàng tá đèn flash nháy liên hồi.Mẹ bị ánh bất ngờ làm giật lùi, bà ngoại vội vàng che chắn cho con.
“Tiến sĩ Dụ!”“Tiến sĩ Dụ, mười lăm năm qua đã đi đâu?”“Phương pháp chữa có thể tiếp tục nghiên cứu không?”
Họ đồng loạt đặt câu hỏi, tôi đứng bên cạnh, hiểu ra câu chuyện của mẹ.
Hoá ra, mẹ là một thiên tài.
Mười lăm năm trước, mới hai mươi tuổi, bà ấy đã là ngôi nhất trong lĩnh vực y sinh học.
Bà ấy phát minh ra một liệu pháp có thể chữa khỏi hoàn toàn , làm chấn động cả giới y học.
Nhưng đúng vào lúc sắp hoàn thành thử nghiệm lâm sàng cuối cùng, bà ấy quyết định lên vùng núi xa xôi thu thập dữ liệu mẫu bệnh ở các khu vực nghèo khó.
liệu pháp này có thể giúp được mọi người, kể cả những người nghèo nhất.
Rồi bà ấy mất tích.
Mười lăm năm qua, vô số bệnh nhân đều mong ngóng bà ấy tái xuất, cứu lấy mạng sống của họ.
Vô số người tự phát tổ chức tìm kiếm, tiền thưởng lên tới hàng chục triệu, nhưng không hề có tin .
Tất cả đều nghĩ, bà ấy đã chết.
Tôi nghe những điều này, chợt nhớ đến ông nội đã qua đời vài năm trước.
Ông bị .
Lúc ấy nằm trên giường, gầy trơ xương.
đến lăn lộn, nhưng không chi tiền vào viện.“Vô ích, không chữa được.”“ lại tiền cho Tam Oa cưới vợ.”
Thật nực cười.
Bác tôi đẩy đám đông ra, giọng nghiêm nghị:“Các vị, xin nhường đường! Em gái tôi hiện tại không thích hợp tiếp nhận phỏng vấn!”
Bà ngoại ôm mẹ, ông ngoại chắn phía trước, cả nhà vội vã rời khỏi đồn công an.
Họ về một toà biệt thự.
Thật sự rất lớn, lớn cả tổng diện tích nhà cửa trong làng chúng tôi cộng lại.
Ảnh trong phòng khách còn, trên tường treo bức ảnh thời trẻ của mẹ.
Mặc áo cử nhân, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo như .
Đó là Dụ Uyển Ninh mười lăm năm trước.
Nhìn lại mẹ bây giờ, da dẻ thô ráp nứt nẻ, đen sạm và nhăn nheo.
Tóc bạc quá nửa, tay đầy vết chai và vết nứt.
Bà ấy đứng trước bức ảnh thời trẻ của mình, nước mắt lặng lẽ rơi.
Bà ngoại cả ngày nhìn con gái khóc, lòng không nổi.
Người giúp việc làm cả bàn đồ ăn, mẹ lại không nuốt nổi mấy miếng.
Bà ấy không quen ngồi trên sofa mềm mại, không quen dùng bát đĩa tinh xảo, không quen có người hầu hạ.
hôm , tâm trạng mẹ ổn định .
Bà ấy ngồi ở phòng khách, ông bà ngoại và bác đều vây quanh.
Bác pha trà mẹ thích nhất, bà ngoại gọt táo mẹ thích ăn.Ông ngoại nhìn bà, giọng nhẹ nhàng.“Uyển Ninh, con gì, làm gì, cứ .”“ đều lo cho con.”
Mẹ im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu.“Con về, đón con gái con ra.”
Phòng khách đột nhiên im phăng phắc.Nụ cười trên mặt ông bà ngoại và bác đông cứng lại.
Bà ngoại thận trọng :“Uyển Ninh… đứa bé đó…”
Mẹ lập cắt lời:“Nó là con gái con. Con không thể bỏ rơi nó.”
Bác bật dậy.“Nhưng Uyển Ninh! Đó là con của kẻ hiếp dâm!”“Đứa trẻ đó mang dòng máu của thú vật! Tại em phải trách nhiệm cho tội ác của kẻ đó?”
Mẹ nhìn bác, ánh mắt kiên định.“Nó không phải con của kẻ hiếp dâm. Nó là con gái của em.”
Tôi đứng ở góc phòng, nước mắt tuôn không ngừng.Mẹ, con ở đây.Con nghe thấy rồi.
Nhưng mẹ, con thật sự không cần mẹ đón nữa.Mẹ đã quá nhiều khổ sở, đừng vì con mà gánh thêm nữa.
Ông ngoại và bác khuyên mẹ bỏ, giọng càng lúc càng to.Mẹ chỉ lắc đầu, trong mắt là sự cố chấp tôi từng thấy.
Cuối cùng, bác giận đập cửa bỏ đi.Ông ngoại thở dài.“Uyển Ninh, con nghỉ ngơi vài ngày đã, chuyện này chúng ta bàn lại.”
Nhưng tôi thấy, bác ra ngoài, lập gọi một cuộc điện thoại.Tôi lướt qua, nghe được lời bác .“Điều tra con gái của Dụ Uyển Ninh, còn cả buôn người kia, tìm người giỏi nhất cho tôi…”“Đúng, chúng triệt biến mất, không lại dấu vết nào…”