Năm ta vừa tròn cập kê, đã đem toàn bộ gia sản đổi lấy một viên quan nô đầu óc thông minh xuất chúng để làm phu quân.
Người ngoài đều cười nhạo ta chỉ vì mê sắc, nhưng sự thật là do ta quá ngu dốt, nên nghĩ đến đời sau của con cái, muốn chọn một người cha thông minh cho chúng.
Phu quân của ta, mọi thứ đều tốt. Chàng đọc sách giỏi, làm việc chăm chỉ, thậm chí chỉ cần khép cửa phòng cũng có thể khiến ta vui vẻ.
Chỉ tiếc một điều—chàng chưa bao giờ biết cười.
Cho đến năm thứ ba, trong trấn xuất hiện một nữ học sĩ tên Lưu Uyển Nhi.
Lần đầu tiên ta thấy chàng nở nụ cười—lại là nụ cười dành cho nàng ấy.
Lưu Uyển Nhi nói với ta:
“Người chàng yêu là ta. Nếu ngươi thông minh, nên buông tay sớm.”
Chỉ tiếc, ta không thông minh. Ta cũng không muốn buông tay.
“Chàng là người đã cùng ta đi qua cầu Tam Sinh, sao có thể chia lìa?”
Bên cạnh trấn có một chiếc cầu gọi là cầu Tam Sinh. Tương truyền đêm Thượng Nguyên, nếu có đôi nam nữ nắm tay nhau đi qua cầu, kiếp sau sẽ lại được bên nhau.
Lưu Uyển Nhi khinh thường cười: “Chỉ có kẻ ngu như ngươi mới tin mấy lời hoang đường đó.”
“Nếu chàng nắm tay ta đi qua cầu, ngươi chịu để chàng rời đi chứ?” nàng đề nghị.
Ta gật đầu không hề do dự.
Phu quân ta là người trọng lời hứa. Đã hứa kiếp sau cùng ta, thì sẽ không hứa với ai khác.
Nhưng đến đêm Thượng Nguyên, tại đầu cầu Tam Sinh, chàng lại quay sang nói muốn đưa nàng ấy qua cầu.
Ta đỏ mắt, hỏi chàng:
“Chẳng phải chàng từng hứa với thiếp rồi sao?”
Chàng lạnh nhạt đáp: “Đừng gây chuyện nữa. Uyển Nhi bị thương chân, không đi nổi. Đợi sang năm.”
Rồi chàng ôm nàng qua cầu.
Ta đứng yên bất động ở đầu cầu, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng họ.
Chàng quay đầu, thấy ta không động đậy, liền gọi:
“Vân Nhi, qua đây đi. Ta đợi nàng.”
Ta khẽ lắc đầu.
“Thôi vậy, Tạ Trường Ý, đừng đợi thiếp nữa.”
Ta thua rồi.
Và ta cũng chẳng cần chàng nữa.