Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

3

Uyển Nhi hừ lạnh: “Thật không hiểu loại người như ngươi sống để gì? Sống chỉ tổ vướng víu thôi!”

Trong đầu ta bỗng vang lên hai giọng nói đang quấn lấy nhau cãi vã.

Một giọng bà lão nghiêm khắc: “Đồ không ai , ngươi chính là gánh nặng!”

Một giọng khác lại dịu dàng vô cùng: “Vân Nhi là bảo bối đẹp , thông minh đời.”

giọng dịu dàng ấy yếu ớt lạ thường, như người đang bệnh nặng, chẳng chút sức lực.

Tim ta đau nhói một cách khó hiểu, rồi ta bật khóc.

Đúng lúc này, Tạ Trường Ý trở .

“Uyển Nhi, nàng nói gì nàng ấy vậy?”

Chàng đã thay áo xanh trắng sạch sẽ, y hệt tông màu váy lụa xanh trắng Uyển Nhi, như một cặp đôi được trời đất phối sẵn.

Ta vốn định, đêm qua chàng chịu , ta sẽ nói chàng:

chàng không , vậy đừng có cũng được.

Ta không ép nữa, chỉ chàng đừng ra ngoài chịu lạnh, đừng bị gió rét tổn thương thân mình.

giờ thấy cảnh này, ta chợt nhận ra — ta đã quá nhiều.

Một đêm ta ngồi bên cửa sổ lo lắng, hóa ra chẳng là gì ngoài một trò cười nực cười.

Mà ta lại cười không nổi, nước mắt chưa khô đã tiếp tục trào xuống.

Uyển Nhi bực bội nói: “Ta chẳng nói gì cả, là tự nàng ta bộ như vậy.

Nàng ta chẳng qua bỏ ra một trăm đồng mua chuộc tội tịch huynh, huynh lại cho nàng ta là được.

Cùng lắm gấp mười, gấp trăm , nàng ta cũng chẳng lỗ!”

Tạ Trường Ý khoát tay: “Ta đã nói, chuyện này nàng đừng xen vào.”

Uyển Nhi giậm chân, vành mắt đỏ hoe rồi quay người bỏ chạy.

Ta Tạ Trường Ý: “Đêm qua chàng đã đi đâu?”

“Một người bạn.”

“Là người bạn rất giàu sao? Chàng định vay tiền để ta, rồi rời khỏi trấn Mai Lâm sao?”

“Tiền trong nhà chẳng phải đều trong tay nàng sao? Ta không có lấy một đồng.

Người khác biết ta không có tiền, đương nhiên chẳng ai chịu cho vay.”

Ta sụt sịt.

“Vậy sau này, tiền càng không thể đưa cho chàng. Ta không thể để chàng gom đủ từng ấy tiền.”

Khóe môi Tạ Trường Ý khẽ cong: “Ta biết rồi, Vân Nhi là người thông minh .”

Ta rồi lại hỏi: “Ngày kia… chàng sẽ đi cùng ta chứ?”

Chàng hơi sững lại: “Đêm Thượng Nguyên sao? Tất nhiên là cùng nàng.”

Ta nghe xong mừng rỡ vô cùng.

Hóa ra vừa nãy Uyển Nhi chỉ nói linh tinh, phu quân sao có thể đi qua Tam Sinh Kiều nàng ta được?

Ta vui đến mức chạy luôn ra gian bếp, vừa chạy vừa gọi vọng lại:

“Chàng chờ chút nhé! Ta đã nấu sẵn trà gừng và bánh quế hoa cho chàng, ta mang cho chàng ngay đây!”

4

Ăn sáng xong, ta vừa khe khẽ hát, vừa đeo giỏ tre lên núi hái thuốc.

Mùa này, may mắn có thể tìm được tuyết tinh.

Chỉ là tuyết tinh thường mọc núi hiểm trở ít người lui tới, phải mất mười năm mới có thể dùng thuốc.

Tạ Trường Ý khi bị đày đến trấn Mai Lâm đã bị thương rất nặng, ho ra máu không ngừng.

Tuyết tinh chính là thứ có thể chữa khỏi cho chàng.

Ta đã tìm suốt hai năm mà không thấy, năm nay mùa đông lạnh hơn, ta thử lại nữa.

Tạ Trường Ý đuổi theo hỏi ta đi đâu.

Ta chàng lo, nên nói là hẹn muội muội Xuân Hoa đi chợ.

Vừa vào rừng, ta đã thấy tuyết có dấu vết lớn trườn qua.

Ta mừng rỡ trong lòng.

Vào mùa đông thường ngủ đông, chỉ có sống gần tuyết tinh, hấp thụ tinh khí nó, mới không ngủ đông.

Ta theo dấu , leo hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.

Cuối cùng, ta thấy một gần như thẳng đứng, một đóa tuyết tinh đang phát ra ánh sáng xanh lam lấp lánh giữa nền tuyết trắng.

Ta vui mừng khôn xiết, cẩn thận leo lên hái, đặt vào giỏ tre, đậy nắp thật kỹ.

Loại phát ánh sáng lam là tốt , chắc chắn có thể chữa khỏi chứng ho ra máu Tạ Trường Ý.

Ta mải vui mừng, vừa xoay người một mãng xà to lớn đã ngẩng đầu, thè lưỡi đỏ dài đối diện ngay trước mặt ta.

Ta đến hồn phi phách tán, theo phản xạ tránh sang bên, liền trượt chân rơi xuống núi.

núi sâu khủng khiếp, đến cả cũng chỉ thò đầu rồi nhanh chóng rút lui.

May mà ta phản ứng kịp, rơi chừng hơn mười mét kịp bám lấy một dây leo to.

ta không đủ sức để trèo ngược lên.

Mới treo mình một chút đã kiệt sức đến mức buông tay.

Ta buông bỏ, lại thú dữ sẽ tìm thấy ta.

Không phải chết, mà là ta bị thú ăn mất, Tạ Trường Ý có thấy hài cốt ta cũng chẳng nhận ra.

Như vậy, sống chết đều cô độc, mà tội nghiệp quá.

Ta hoảng loạn mơ hồ, chẳng biết đến gì, chỉ thấy mệt rã rời, nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Một cơn gió mạnh quét qua, tuyết ào ào đổ xuống .

Tuyết chui vào cổ áo, tay áo, lạnh thấu xương, khiến ta hơi tỉnh táo lại.

Không được chết như thế này.

Ta phải đi qua Tam Sinh Kiều cơ mà.

Hơn nữa, mặt ta bị thú cắn nát, Tạ Trường Ý kiếp sau gặp lại cũng chẳng nhận ra ta nữa.

Lúc ấy ta thấy bên cạnh có một tảng nhô ra.

Ta mượn sức gió, đung đưa người, cố chân phía đó.

Đung đưa, rồi quay lại, dồn sức nữa, lại quay lại.

Sau ba , ta đã lắc mình được lên ngay phía tảng .

Ta buông tay đúng lúc, ngã phịch xuống nền .

Phải một lúc lâu ta mới thở được.

May mắn thoát chết.

Ngẩng đầu lên, núi tuy dốc vẫn có thể trèo lên.

Chỉ là tay bị gai dây leo đâm rách, máu chảy đầm đìa.

Vừa rồi không thấy đau, giờ chỉ chạm nhẹ, tim cũng co thắt lại.

Ta xé một mảnh váy băng tay, quanh tìm đường trèo lên.

Lúc này, đỉnh núi có người đến.

Ta mừng rỡ định gọi cứu mạng, nghe thấy giọng Uyển Nhi và Tạ Trường Ý.

“Vết rõ ràng là hướng phía này, chắc tuyết tinh cũng ở đây thôi.

Chỉ tiếc gió lớn quá, mất dấu phía sau.”

“Không tìm được thôi. Trời trở rồi, đi.”

“Chờ chút đã, Trường Ý ca ca. Muội đến đây lâu rồi, luôn hỏi huynh.

Chúng ta nhỏ đã có hôn ước, muội cũng đợi huynh suốt từng ấy năm.

Vậy mà huynh lại cùng cô ta kết nghĩa phu thê… huynh thật sự quên mất tình cảm chúng ta sao?”

“Uyển Nhi, ta sao có thể phụ nàng được, nàng lo gì chứ?

Nàng không rõ sao ta phải sống nàng ta sao?

không vậy, ai tin là ta cam lòng ở lại cái trấn nhỏ này chứ?”

“Tốt, coi như huynh bất đắc dĩ.

giờ mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, sao huynh vẫn lữa, không chịu rời đi?”

“Ta nói rồi, đợi ta nói rõ Vân Nhi đã.

Tính tình nàng ấy chậm hiểu, chuyện gì cũng nói , nên mới trì hoãn vài ngày.”

“Chuyện có gì khó mà nói?

Theo luật, chỉ nàng ta gấp đôi tiền là huynh được tự do rồi.

Huynh đừng nói là thật sự thích cái ấy đấy nhé?”

Uyển Nhi bắt đầu khóc nức nở.

Tạ Trường Ý thở dài dỗ nàng ta: “Sao ta lại thích một … nàng ấy chứ?

Chỉ là mấy hôm nay nàng ấy cứ quấn lấy đòi , ta đi đột ngột, nàng ấy loạn hỏng cả chuyện lớn.

Dỗ một chút cho êm là được.”

“Vậy huynh nhanh lên! Muội đã dò đường rồi, lối này Kinh thành nhanh .

Chúng ta đi tầm mười ngày là đến nơi.”

“Được, qua Thượng Nguyên rồi đi.”

Hai người vừa nói vừa rời đi.

Ta ngồi tảng lạnh buốt, mãi cho đến khi trời tối đen.

Rõ ràng chính miệng chàng khen ta đẹp, chính tay chàng nắm tay ta nói sẽ cùng nhau đi qua Tam Sinh Kiều.

Ban đầu ta đâu dám mơ đến chuyện kiếp này kiếp sau, ta chỉ có một đứa thôi.

Là chàng khiến ta hy vọng, rồi lại để ta biết chàng đã lừa ta.

Trong lòng chàng, ta chỉ là một kẻ , một tấm bia chắn đường mà thôi.

gì đáng thương hơn thế?

Đến khóc cũng chẳng khóc ra tiếng nổi.

Không! Tạ Trường Ý, kẻ là chàng mới phải!

Ta ở ngay dưới này, chàng cũng không phát hiện, chàng mới là đồ !

Chung chăn gối ta ba năm, lại chẳng biết ta ghét là cái kiểu lén lút giả vờ.

chàng nói thẳng, ta há lại không để chàng đi?

ta loạn?

chính là chàng!

Chàng ta hai trăm đồng tiền, ta lập tức buông tay.

sao chàng không ?

À đúng rồi, chàng không có lấy một đồng nào cả.

không có tiền, nên mới phải bị kẹt lại bên ta sao?

Tùy chỉnh
Danh sách chương