Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

5

Vừa leo lên, ta vừa tính toán xem nên trả cho Tạ Trường Ý bao nhiêu tiền công.

Ta đã “mua” chàng ba năm, nếu tính mức công nhật của nhà họ Hoàng trong trấn — người làm khỏe nhà đó — thì chắc cũng tầm hai trăm tiền rồi.

Nhưng nếu ta trả chàng hai trăm , thì sẽ nhiều thời gian hơn để tích góp đủ tiền mua nhà .

Nếu có con, sống trong căn nhà nhỏ này thật quá chật chội.

Cũng sẽ chẳng mua được bò hay lừa nữa, bàn tay trắng trẻo của Tạ Trường Ý vẫn phải làm những việc nặng nhọc.

…Không đúng, nếu Tạ Trường Ý đi rồi, ta lấy đâu ra đứa trẻ?

Vậy thì cũng chẳng cần mua nhà lớn nữa.

Cày ruộng, kéo cối ta tự làm được .

Lúc có Tạ Trường Ý, ta cũng sống qua ngày được cơ mà.

Đến ta leo lên tới đỉnh vách đá, trong lòng đã thông suốt.

Trả tiền công cho chàng xong, để chàng muốn đi đâu thì đi, dẫu sao trái ép cũng chẳng ngọt.

Ta vừa đi khập khiễng về trấn, thì thấy Tạ Trường Ý cầm bó đuốc, đang đi về phía núi.

Sau lưng là Xuân Hoa: “Vân Nhi đâu có đi chợ với .

Tối qua có tuyết, có nào lên núi hái tuyết tinh rồi?

Trước đây cứ nhắc mãi, nói tuyết tinh mùa tuyết là tốt để trị ho ra máu.

Nhưng hái nó nguy hiểm lắm, trước đây có lão lang y chết đi hái đó.

cũng đã khuyên đừng đi rồi.”

Tạ Trường Ý nghe đến đó thì người cứng đờ lại.

“Trị ho ra máu? Nàng… thật sự nói vậy sao?”

“Phải mà, mấy năm trước cũng lên núi tìm, nhưng không thấy.”

Sắc mặt Tạ Trường Ý tái nhợt, lập tức quay người lao núi.

Xuân Hoa gọi với : “Đường lên núi nhiều như vậy, huynh biết đi lối nào sao?”

Ta nép sau gốc cây, vốn không định lên tiếng.

Nhưng rồi nghĩ lại, dù sao chàng cũng nói muốn ta bước qua Tam Sinh Kiều, thôi thì ta không chấp nữa.

Ta bước ra khỏi gốc cây, gọi một tiếng: “Tạ Trường Ý!”

Chàng khựng chân, quay đầu lại thấy ta.

Chàng lập tức chạy tới, mấy bước đã đến trước mặt: “Vân Nhi, nàng đi đâu vậy hả?”

để ta kịp trả lời, chàng đã ôm chặt lấy ta: “Dù đi đâu cũng phải nói với ta một tiếng chứ, đừng để ta lo lắng như vậy.”

Chàng nói… sẽ lo cho ta?

đời này, có một người như , dù là thật lòng hay giả ý, nghe vậy cũng khiến lòng ta bớt lạnh lẽo đi một chút.

Nhưng ta đã quyết tâm để chàng đi.

Ta lén lau nước mắt, đẩy chàng ra: “Đừng chạm ta, đau lắm!”

Chàng ta từ đầu tới chân, môi mím chặt, mãi một lúc sau nói: “Vân Nhi, đừng làm mình bị thương. Ta… không đáng để nàng làm vậy.”

Ta gật đầu: “Được! Ta sẽ nhớ kỹ.”

Lời chàng nói, ta lúc nào cũng nghe .

6

Chớp mắt đã đến đêm Thượng Nguyên.

Vết thương tay ta vẫn lành, Tạ Trường Ý ra ngoài mua cho ta.

Ta quên đưa tiền cho chàng, đến nhớ ra thì đã qua hơn nửa canh giờ.

Chàng trở về với gói và một vòng ngọc trong tay.

“Chàng lấy đâu ra tiền vậy?” Ta .

“Đến tiệm nhớ là không mang tiền. ta ghi nợ, mai đi trả là được.”

Ta sững lại: “Mai? Là chàng đi trả sao?”

Ta nhớ rõ chàng nói với Lưu Nhi, rằng sau đêm Thượng Nguyên sẽ rời đi.

Yết hầu chàng chuyển động, cúi đầu bôi cho ta.

Chàng nhẹ tay chạm hai lần, rồi mở miệng: “Nếu mai ta không có thời gian, nàng đi trả thay cũng được.”

Ta ừ : “Được.”

Rồi lại : “Vậy vòng này… cũng là chàng ghi nợ sao?”

“Ta… nhặt được đường về. Cảm thấy nàng đeo chắc sẽ đẹp nên mang về.”

“Vậy sao được? Vòng quý như , ai mà không tiếc? Trấn ta nhỏ, chỉ cần một vòng là biết ngay của ai.”

Nói rồi ta định mang vòng đi tìm vương thẩm, bà làm bà mối, tin tức linh thông trấn, chắc chắn sẽ biết chủ nhân là ai.

Tạ Trường Ý lập tức kéo tay áo ta lại: “Nói nàng ngốc, nàng lại thật sự ngốc. Vòng này không phải của người trong trấn.

Ta thấy mặt vòng có khắc chữ nhỏ, chắc là của tiểu thư nhà nào từ kinh thành đi ngang làm rơi.”

Ta ngẫm lại cũng thấy có lý.

Trấn Mai Lâm là nơi lưu đày, thỉnh thoảng có người từ triều đình đi qua, nhưng người dân trong trấn ai có trang sức đẹp bao giờ.

Nếu ta cứ đi , lỡ làm liên lụy đến chủ nhân vòng thì phiền to.

Nghĩ vậy, ta cẩn thận cất vòng lại.

Nếu có duyên gặp lại người đánh rơi, ta sẽ trả.

Tạ Trường Ý thấy ta cất vòng, đuôi mày nhướng lên.

“Vân Nhi, hôm là Thượng Nguyên, nàng có điều ước gì không?”

“Ước gì cũng được sao?”

“Ừ.”

“Ta muốn có một đứa con, được không?”

Chàng lập tức nghẹn lời.

Ta cười: “Ta đùa đấy. Hóa ra phu quân cũng chẳng thông minh lắm, cũng bị ta lừa rồi.”

Ta biết điều ta mong mỏi , chàng không định cho ta. Nói ra cũng chỉ là một trò đùa thôi.

Nhưng chàng nghe ta nói là đùa, rõ ràng nhẹ nhõm thấy rõ.

Ta lại nói: “Ta còn mong gì nữa đâu? Chỉ là muốn được chàng đi qua Tam Sinh Kiều thôi mà.”

Chàng gật đầu: “Tất nhiên rồi. Ăn tối xong mình đi.

Năm ngoái nàng nói thích , ta nhớ, nên hôm mình đi sớm, mua thêm vài con nàng thích.”

Ta bỗng thấy vui: “Chàng còn nhớ ta thích à?”

“Nhớ chứ.”

“Hay quá!” Ta vỗ tay giả vờ hớn hở.

Ta biết chàng sẽ rời đi trong đêm , tất dịu dàng này, chỉ là chút ấm áp cuối chàng để lại cho ta.

Nhưng ta có thể làm gì đây?

Lúc ăn tối, ta cố tình nướng thêm mấy cái bánh quế hoa chàng thích.

Chàng ta, mấy lần muốn mở miệng, nhưng rồi lại không nói gì.

Ta đoán chàng muốn nói lời từ biệt, có lẽ là còn kiếm đủ số tiền ta đã bỏ ra mua chàng năm xưa.

Không muốn để chàng khó xử, ta mang hộp tiền tiết kiệm ra.

“Tạ Trường Ý, ta tính rồi, tiền công ba năm của chàng, cũng cỡ hai trăm .

Đây là phần tiền đó.”

Ta bắt đầu đếm tiền.

Nhưng cứ đếm được một lúc lại sai, sai mãi đến nỗi ta cũng kiên nhẫn, bèn túm lấy hai vốc đổ tay chàng.

“Ta đã tính mức của người lao động khỏe trấn rồi.

Chắc chắn đủ hai trăm, mà ta cũng không trả thêm đâu.”

Tạ Trường Ý chỉ yên lặng ta, đến ta nhét bằng được đống tiền tay chàng, chàng :“Vân Nhi, vì sao phải tính toán tiền công với ta?”

Ta đáp qua loa: “Lúc trước ta mua chàng, vốn cũng chẳng có sự ý của chàng.

Dùng sức của chàng ba năm, không trả tiền thì chẳng phải lẽ.”

“Vậy… chúng ta là gì?” Giọng chàng có chút giận, dù ngăn cách qua bàn, ta vẫn cảm nhận được.

Nhưng ta không giận, chỉ mỉm cười nhẹ:“Tạ Trường Ý, chàng nói xem… chúng ta là gì?”

7

Phu thê ư?

Nếu chàng thật lòng muốn cưới ta, hẳn đã chủ động đến tìm lý chính xin hôn thư rồi.

Ba năm , chàng nhắc một chữ.

Sáng chàng đi mua , Lưu Nhi lại đến.

Nàng ta nhắc ta đừng quên cuộc cá cược tối .

Ta đương nhiên không quên.

Ta biết mình sẽ thua.

Nhưng Tạ Trường Ý đã ý tối sẽ ta đi qua Tam Sinh Kiều, nên ta lại có chút mong chờ. Biết đâu… ta sẽ thắng?

Dù chỉ thắng một lần thôi, cũng đủ chứng minh ba năm qua, chàng không hoàn toàn lừa ta.

Tạ Trường Ý không trả lời câu của ta, ngược lại :

“Không phải nàng nói muốn dành số tiền này để mua một căn nhà lớn cho chúng ta sao?”

“Giờ không muốn nữa. Nhà lớn quá, mùa đông phải đốt nhiều than, tốn lắm.”

“Vân Nhi?!”

“Ăn đi.”

Chúng ta không nói thêm gì nữa.

Món bánh quế hoa chàng thích , chàng cũng chỉ ăn được vài miếng.

Mặt trăng đã lên cao hơn cổng sân — lạnh lẽo như chính con người Tạ Trường Ý lúc này.

Ta thay váy lụa vàng nhạt đẹp , vấn tóc kiểu trái tim đào thật gọn gàng.

Tạ Trường Ý cầm thỏi son, dùng đầu ngón tay bôi sắc đỏ nhạt lên môi ta.

Đôi mắt chàng sâu như một hồ nước lạnh.

Ta chẳng ra chàng đang nghĩ gì.

Nhưng chàng chịu làm vậy… cũng đủ để ta không tiếc nuối nữa.

Ta để mặc cho chàng nắm tay dẫn ra khỏi sân, hòa dòng người phố.

Người càng lúc càng đông.

Như thể trấn nhỏ đều ùa ra đường.

Rẽ qua con phố dài, liền thấy Lưu Nhi đang đứng chờ.

Tạ Trường Ý hơi khựng lại.

Lưu Nhi bước tới:“Đây là lần đầu ta ở nơi này đón Thượng Nguyên, thật náo nhiệt. Hai người không ngại cho ta đi chứ?”

Tạ Trường Ý nghiêng đầu ta.

Ta gật đầu.

Pháo hoa nổ tung trời, dân trấn reo hò vang dội.

Ánh pháo hoa phản chiếu trong mắt Lưu Nhi, long lanh như lệ:“Giống pháo hoa ở kinh thành quá… Trường Ý ca ca còn nhớ không? Không ngờ chúng ta lại có lúc được xem pháo hoa nhau lần nữa.”

Khoảnh khắc , bàn tay Tạ Trường Ý trong tay ta run.

Rất nhẹ… nhưng ta cảm nhận được.

“Trường Ý ca ca, con màu hồng kia… giống hệt con huynh mua cho hồi nhỏ. Chỉ tiếc bị người ta giẫm vỡ rồi. Huynh mua lại cho một con được không?”

Tạ Trường Ý nhẹ nhàng gật đầu, buông tay ta ra, đi lấy cho nàng ta.

Lưu Nhi cầm được món đồ, vui vẻ kéo chàng đi tiếp.

Chàng quên đã hứa mua cho ta.

Thật ra lúc đếm tiền, ta cứ đếm sai là vì ta nghĩ đến con chàng định tặng ta.

Mà hai trăm đúng bằng số tiền ta cần đưa chàng để chàng “chuộc thân”.

Ta chẳng tìm được lý do để đưa thêm, nên viện cớ đếm sai, kiên nhẫn rồi bốc đại hai vốc đổ tay chàng — mong rằng số tiền đó đủ cho chàng rời đi.

Vậy mà… chàng lại dùng tiền đi mua cho Lưu Nhi.

Ta họ vừa đi vừa cười nói phía trước, suýt nữa thì bật khóc.

Không phải vì ta không được .

Mà vì ta đã phí tiền một cách ngu ngốc.

Trong lòng… đau không chịu nổi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương