Lương Thiếp Không Quay Lại

Lương Thiếp Không Quay Lại

Hoàn thành
4 Chương
15

Ta là thiếp thất không mấy tiếng tăm trong phủ Bình Dương Hầu.

Với bên ngoài, ta luôn giữ đúng lễ nghĩa, mềm mỏng, kính cẩn với mọi người.

Với chính thất luôn xét nét và c//ay ngh//iệt, ta luôn nhẫn nhịn mọi điều, chưa từng oán than nửa lời.

Trong phủ, ta sống chừng mực, hiền lành, không tranh không đạt.

Dù là Bình Dương Hầu lạnh nhạt vô tình, cũng từng có vài lần thần hồn đ//iên đ//ảo trên giường của ta.

Người ngoài đều nói rằng, ta là chỉ là một thiếp thất, phúc khí lớn nhất đời này là được Bình Dương Hầu để mắt tới, còn sinh được một đứa con trai giỏi giang nối dõi.

Ta đã nghĩ, chỉ như vậy thôi là cũng đủ sống yên ổn tới cuối đời.

Về lý mà nói, người như ta chẳng đáng để được trọng sinh lần nữa. Nhan sắc ta tầm thường, trí tuệ cũng chẳng hơn người, cả một đời chỉ biết nhẫn nhịn để sống.

Nhưng chính vì sự nhẫn nhịn ấy, ôn hoà ấy, mà thế gian lại cho ta một danh xưng là Lương Thiếp.

Ấy vậy mà chớp mắt một cái, ta lại trở về năm đầu tiên gặp Bình Dương Hầu, tại quán r//ượu năm ấy.

Các tỷ muội xúi ta bước lên tiếp đón vị khách quyền quý kia.

Ta chỉ im lặng, cuối cùng lắc đầu: “Ta không muốn đi.”

Trong tiếng nhạc vang lên, Bình Dương Hầu vốn định tiện tay thu nhận ta vào phủ một lần nữa, chờ trái chờ phải mà không thấy bóng người xưa đâu.

Chén rượu của hắn dừng lại, không khỏi sững người.