Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

11

Ngày cưới của ta và Đổng Ngọc được định vào thu.

Đổng Ngọc sợ ta không quen với sống trong phủ đệ nhiều quy củ.

Chàng nói chàng một Hoa tự do tự tại.

Thế là chàng tự mình lập một phủ riêng.

Dù sao thì bây giờ chàng cũng là một quan ngũ phẩm, có bổng lộc!

Trên hôn thư viết là Đổng Ngọc và Lâm Nha.

Chàng nói chàng thường hay gọi nhầm ta là Hoa, hỏi ta có để ý không.

Ta nói dù chàng gọi ta thế nào, ta cũng đều .

Hoa và Lâm Nha đều là những cái tên mà phụ mẫu đã ban cho ta.

Một tuần trước đại hôn, theo lễ pháp, ta không gặp nhau nữa.

Ta thêu uyên ương cho chàng, nữ còn khó hơn mổ lợn.

Trên chiếc tay trắng tinh đây đó là những chấm đỏ lấm tấm.

Toàn là vết máu còn sót lại khi ta bị kim đâm.

Bình thường chảy máu ta quen lau vào quần áo, giờ thì tiện tay lau thẳng vào .

Mẫu thân ta nói, sợ khi ta thêu xong uyên ương, chiếc trắng sẽ biến thành màu đỏ.

Ngày đêm, ta cần mẫn thêu con uyên ương mà đến con vịt cũng không bằng.

Khi ta khoác lên mình bộ giá y, đội lên chiếc voan, trái tim treo lơ lửng bỗng chốc trở nên bình yên.

Đổng Ngọc nắm lấy tay ta, đưa ta lên kiệu hoa.

Đổng phủ xây cách Lâm phủ con phố.

Tiện cho ta lúc rảnh rỗi có thể về nhà.

Ta không nhìn , chỉ có thể để Đổng Ngọc dẫn ta đi bái thiên địa.

“Lễ thành, đưa vào động phòng.”

Ta biết chàng ngoài lo liệu, nên thảnh thơi nằm trên giường chuẩn bị ngủ một giấc.

Dù sao một mình cũng có chút nhàm chán.

Hơn nữa hôm nay dậy cũng thật sớm.

“Heo con lười, mau tỉnh dậy đi.”

Ta vừa mở mắt ra đã khuôn mặt gần trong gang tấc của Đổng Ngọc.

Chàng véo má ta.

Hoa, sao nàng nỡ lòng nào đêm tân hôn lại để tân lang một mình?”

Trên người chàng có chút hơi rượu, vẻ trẻ con lúc lộ ra hết.

“Vậy chàng còn để tân một mình ngồi đây ngày!”

Ngủ ngày!

“Là vi phu có lỗi với , xin bồi tội với .”

Ta đẩy nhẹ chàng ra một chút: “Chàng uống nhiều rượu lắm à?”

“Không có, chỉ một chút thôi. Ta còn chờ đêm xuân đây.”

Nói rồi, chàng kéo gần khoảng cách giữa ta lại.

Hơi thở trong miệng chàng truyền sang miệng ta.

“Rượu ngon không?”

Chàng có chút gian xảo.

“Hơi cay, lần ta uống nhé.”

“Được thôi.”

Ta lấy từ trong tay áo ra chiếc uyên ương của mình: “Tín vật thêu cho chàng đây.”

“Haha ~ Uyên ương à, ta .”

“Ta còn tưởng chàng sẽ nói là vịt chứ.”

“Nàng tự biết là được rồi.”

“…”

Rèm giường buông xuống, hồng y rơi trên đất, bạch ngọc sáng trong.

đó là những lời thủ thỉ nơi khuê phòng.

Và tiếng giường khẽ lay động không thành lời.

【Đổng Ngọc】

Phiền đi được!

Lão phụ thân hờ của ta lại cưới thêm một di .

Thậm chí ông ta còn muốn gả Đổng Yến cho ta làm trắc thất.

Ta không kiểu muội muội hay khóc lóc, chỉ biết mách lẻo.

Hơn nữa nàng ấy dù sao cũng là nữ nhi của tướng quân, làm trắc thất cho ta cũng không chuyện vẻ vang gì.

Ta xách thương, mang theo số bạc mẫu thân để lại, dứt khoát rời khỏi Đổng phủ.

Những thị vệ theo ta đều là huynh đệ lớn lên nhau từ nhỏ.

ta đến tại thành đông.

Mang thân phận là nhi của Trấn Quốc , ta tự nhiên không thể kém cạnh phụ thân mình.

Dù việc ông ta cưới nhiều di như vậy khiến ta khinh thường.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận ông ta là một Trấn Quốc lợi hại.

Vì thế, chữ “văn võ” ta đều không thể buông bỏ.

Việc ta dọn ra khỏi Đổng phủ không có nghĩa là đoạn tuyệt quan hệ.

Chỉ là ta không sống trong phủ, phụ thân ta cũng đã đồng ý.

Dù sao thì ta cũng đã làm con ngoan được mười lăm năm.

Không ngờ ngày tiên vừa chuyển đến đã nghe thị vệ nói nhà bên cạnh vừa có người phụ thân qua đời.

Ngày thứ , đã có ác bá tìm đến đứa trẻ mười ba tuổi nhà bên.

Đúng là súc sinh!

Ta xách thương đánh đuổi tên ác bá.

Nhìn đứa trẻ nhỏ bé trước mặt, ta hỏi nàng có muốn làm thị nữ của ta không.

Vừa hay mấy người nam nhân ta nhà bên, sống khó tránh khỏi có chút thô kệch.

Không ngờ nàng lại thẳng thừng từ chối ta.

Nói là muốn mổ lợn để mưu sinh.

Nói dứt khoát, nhưng hàng nước mắt còn chưa khô trên mặt trông có chút buồn .

Từ đó, mỗi khi ta ôn sách vào buổi sáng đều có thể nghe tiếng la hét thảm thiết từ nhà bên.

Lúc ta còn tưởng là tên ác bá kia lại đến gây .

Nhìn sang biết là đứa trẻ nhà bên mổ lợn.

Nàng còn chưa to bằng con lợn, con lợn chỉ cần húc nhẹ một cái là đã húc nàng ngã chổng vó.

Thật là buồn .

Nhưng chính tiếng la hét khiến ta bực bội.

Một chữ cũng không đọc vào được.

Thà lại Đổng phủ, ít nhất cũng yên tĩnh.

Hôm đó, nhà bên lại vang lên tiếng la hét thảm thiết, còn có tiếng khóc xé lòng.

Ta thực không chịu nổi nữa.

Ta sang nàng khống chế con lợn, để nàng giết.

Đời người luôn có bước tiên, nếu nàng cứ thất bại mãi, nói không chừng sẽ đói.

Ta bảo nàng đừng chém trúng ta, miệng thật linh.

Nàng gần như là chém thẳng vào tay ta.

May mà sức nàng không lớn, chỉ là máu trên tay cứ phun ra thôi.

May mà không bị chém đứt.

Ta bảo thị vệ nàng mổ lợn, còn mình thì được một buổi chiều yên tĩnh.

Máu đã cầm lại, nhưng mất máu nhiều quá khiến ta có chút choáng.

Đến chiều tối, nàng bưng một bát thịt lợn vào cho ta ăn.

Ta không đề phòng, liền ăn một miếng từ tay nàng.

Suýt chút nữa thì hẳn trong tay nàng.

Vị tanh của thịt còn sống hòa với vị mặn gắt cổ.

Giây phút đó ta tự hỏi, nàng có là kẻ thù nào đó phái đến để giết ta không?

Hoa, nàng thật độc ác!”

Nàng ta nôn, còn có chút không vui.

Không tin, nàng tự mình thử một miếng, tiếng nôn còn to hơn ta.

Lúc đó ta không ngớt, một nụ không pha lẫn tạp niệm.

Không vì bất kỳ mục đích nào, chỉ đơn giản là muốn .

Đây cũng là lần tiên kể từ khi mẫu thân ta qua đời, ta cảm nhận được tự do không bị ràng buộc.

Dần dần, nàng không còn khóc nữa.

Nàng đã có thể tự mình mổ lợn một cách thành thạo, rồi gánh ra chợ bán.

Nàng dần cao lớn, từ một đứa trẻ nhỏ bé trở thành một thiếu nữ duyên dáng.

Những người nam nhân gần đó đều có ý với nàng.

Nhưng vì thân phận của ta, họ không dám nói nhiều.

Ta phát hiện ra mình để tâm đến những suy nghĩ đó của họ về nàng.

Ta không .

Năm năm trôi qua, nàng đã trở thành một phần không thể thiếu trong sống của ta.

Chỉ khi trước mặt nàng, ta là chính mình.

Mỗi lần khi giả tạo với người khác, ta đều chạy đến nhà nàng ăn chực.

Tài nấu nướng của nàng đương nhiên cũng ngày càng tốt hơn, nếu không ta đã không đến ăn chực.

Nàng luôn nghĩ ta có chuyện gì muốn nói với nàng.

Kết quả là lúc ăn cơm ta không nói chuyện.

Đương nhiên ta cũng không đến ăn chùa, ta sẽ mang bánh ngọt cho nàng.

Những loại bánh ngọt mà nàng không nỡ bỏ tiền ra mua.

Hơn nữa ta còn nàng rửa rau thái rau, không có ai đến ăn chực mà hiền thục hơn ta.

Thế nên lần nào nàng cũng mong ta đến.

Chẳng biết từ lúc nào ta đã mươi tuổi, cần kế thừa vị trí của phụ thân ta.

Đổng Yến đã lâu không gặp gõ cửa nhà ta.

Trong miệng vẫn là nói về những suy nghĩ của phụ thân ta.

Ta bảo nàng đừng nghe lời phụ thân ta, hãy đi sống sống mà nàng muốn.

Ta sẽ ủng hộ nàng.

Ngày hôm đó, ta gọi Hoa mấy tiếng mà nàng không đáp.

Ta vội vã chạy vào nhà nàng, lại phát hiện nàng ngẩn người.

Ta có chút tức giận, sợ nàng xảy ra chuyện.

Khi nàng nói nàng bị bệnh tương tư, lúc đó nếu nàng nói ra một cái tên ta không quen biết.

Ta sẽ muốn đi giết người!

May mà nàng nói là nàng ta.

Ta sững người một lúc, nhưng trong lòng lại vô vui sướng.

Hẹn nhau mấy ngày nữa đi gặp phụ thân ta.

Giây phút đó ta đã quyết định, đời đều muốn sống nàng.

Đến ngày hẹn, nàng mãi không xuất hiện.

Ta tức đi được.

Mất bao nhiêu thời gian, thậm chí còn dùng đến việc đoạn tuyệt quan hệ khiến phụ thân ta đồng ý, không ngờ nàng lại không đến.

Ta tưởng nàng đã hối hận, ta tưởng nàng không muốn gả cho ta.

Ta tức giận chạy đến nhà nàng.

nghe bà cô hàng xóm nói nàng đã bị Đại Lý Tự bắt đi.

tức giận của ta chuyển thành lo lắng.

Nhưng ta là nhi của Trấn Quốc , cứu một người cũng không khó.

Kết quả là nàng nói với ta nàng là người nhà họ Lâm, nhà họ Lâm phạm tội khi quân thượng vị.

Ta ngây người.

Tru di cửu tộc mà cũng tìm ra được à?

Ta chỉ có thể an ủi nàng, đem phụ thân ta, ngọn núi lớn ra.

Phụ thân ta nói với ta, cho dù ta thật đoạn tuyệt quan hệ phụ với ông, ông cũng không được ta.

Không còn cách nào, ta chỉ có thể tìm người trong giang hồ chuẩn bị cướp ngục.

kinh thành cũng chẳng còn gì luyến tiếc.

Nhưng ngày hành hình, ta bị thị vệ đánh ngất đưa về Đổng gia.

Hắn nói không muốn ta đi chịu , nói ta còn có thể gặp người khác.

Ta bị trói vào ghế, không thể động đậy.

Dù ta giãy giụa thế nào, sợi dây thừng trên người cũng không hề lay chuyển.

Thời gian từng chút một trôi qua, ta biết giờ hành hình đã qua.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, linh hồn như bị rút khỏi thể xác.

Ta biết ta cũng không sống nổi nữa.

Nhưng khi ta hoàn toàn tuyệt vọng, nàng xuất hiện trước mắt ta.

Ta nói ta đói quá.

Nàng liền như thường lệ, nấu cơm cho ta.

Ta bên cạnh phụ , ánh mắt dán chặt vào người nàng không thể rời đi.

Lặng lẽ ăn cơm trong tiếng mưa rơi.

Ta yên lòng.

nhanh, nàng trở về Lâm gia, đổi tên thành Lâm Nha.

Ta sợ nàng sẽ bị các khác thu hút.

Hơn nữa không nhìn nàng ta sẽ hoang mang.

Ta biết trèo tường là không hợp lễ nghi, nhưng ta chỉ muốn gặp nàng.

Ta chỉ có thể cố gắng hết sức để giảm bớt ảnh hưởng đến nàng.

Để mọi người đều biết Đổng Ngọc là của Lâm Nha.

Dưới thúc giục vô số lần của ta, phụ thân ta ra lệnh cho người mang sính lễ ta đến Lâm gia cầu thân.

Cuối vào thu, ta đã cưới được người mà ta yêu thương vô hạn.

Dù nàng là Hoa hay Lâm Nha.

Nàng đều là của ta.

-HẾT-

Tùy chỉnh
Danh sách chương