Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Thậm chí ta còn bắt đầu nghiên cứu cách chế biến , ta bù đắp cho chàng.

Theo lời chàng kể, nửa tháng đó sống không bằng chết.

Mất nhiều máu như vậy mà ngày nào cũng phải ăn thứ khó ăn đến thế.

Cũng phải, khi ta đút cho Đổng Ngọc miếng đầu tiên, chàng đã nôn ra.

Rồi chàng nhìn ta một cách sâu sắc.

Hoa, nàng độc ác!”

Thấy chàng nôn, ta cũng khá giận, rằng đây là thành quả ta dậy sớm mổ chọn , vất vả ra, chàng có thể nói như vậy.

Rồi ta nếm thử một miếng.

Xin lỗi, ta cũng nôn.

Đổng Ngọc cứ thế nằm nghiêng trên giường, nửa sống nửa chết nhìn ta cười.

Sau khi chàng bình phục, sự nghiệp mổ của ta cũng đi vào quỹ đạo.

Tài nấu nướng cũng theo đầu bếp nữ học một thời gian, tiến bộ vượt bậc.

Chúng ta cứ thế ồn ào cãi vã qua năm năm, miệng lưỡi chàng cũng ngày càng độc địa.

Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, ta về Đổng Ngọc, không rõ tình cảm của mình dành cho chàng là gì.

Là thích chăng? Hay là tình thân?

Cho đến một thời gian trước, từ nhà bên vang lên tiếng cười trong như chuông bạc của một thiếu nữ.

Ta chợt cảm thấy có chuyện chẳng lành, liền vác thang ra nhìn trộm sang nhà bên.

Chỉ thấy một thiếu nữ mặc trang phục lộng lẫy ngồi trong sân mài mực cho Đổng Ngọc.

Còn Đổng Ngọc thì viết gì đó trên bàn.

Cảnh tượng này đã chạm đến sâu thẳm trái tim ta, ta ước gì mình là nữ nhân đó.

Nhưng ta biết chàng tuyệt không phải người tầm thường, chàng là người ta không tới.

Ta chỉ là một người mổ ở thành đông.

Nếu không có lần anh hùng cứu mỹ nhân đó, cả đời này ta và chàng không có bất kỳ mối liên hệ nào.

Ta tự mình đau cả buổi chiều, cho đến khi Đổng Ngọc một cước đá văng nhà ta.

Hoa! Gọi nàng lần rồi, gì thế?”

Ta không đáp, tiếp tục chìm trong nỗi buồn.

“Bệnh à? Khó chịu ở đâu?”

Chàng tiến lên sờ trán ta, ta gạt tay chàng ra.

“Bệnh rồi, bệnh tương tư.”

“Gã nam nhân nhà nào?” Sắc mặt chàng không tốt, có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Chàng, ta lại đi thích chàng.” Ta có chút buông xuôi, bèn nói ra hết một lượt.

“Chậc, bản công tử biết mình ưu tú, nàng thích ta cũng không có gì lạ.”

Chàng tự khen mình trước mặt ta lần, nụ cười vô đắc ý.

Cuối chàng hẹn ta ba ngày sau, cũng chính là hôm nay, gặp mặt ở Đổng gia.

Chàng nói đưa ta đi gặp mẫu, ngày này chàng về nói trước một tiếng.

Ta vui mừng khôn xiết ở nhà mổ chọn , rồi chọn thẳng đường vào nhà .

Ta còn chưa hôn Đổng Ngọc, cũng chưa thấy thứ xấu hổ.

Ta hận!!!

Cái huyết thống chết tiệt! Cái tội tru di cửu tộc chết tiệt!

lợi hại, thế mà cũng lôi ra được ta!

5

Trong không thấy ánh mặt trời, ta hoàn toàn không biết hôm nay là ngày nào.

Nhưng ngày này trôi qua cũng khá tốt.

Buồn ngủ thì ngủ, tỉnh dậy thì đọc truyện Đổng Ngọc mang đến cho ta.

Thức ăn trong không ngon thì ăn bánh ngọt Đổng Ngọc mua cho ta.

Đổng Ngọc ngày nào cũng đến thăm ta, còn mang cho ta món vịt quay mà ta hằng mơ ước.

Cuộc sống trong cũng không khổ sở như người ta nói.

Ít nhất ta cảm thấy mình đã béo lên hai cân.

Cho đến khi đầu mang đến sơn hào hải , hai mắt ta sáng rực chuẩn bị ăn.

Rồi ông ta nói đây là bữa cơm cuối .

lại không biết nói chuyện thế này?

không đợi ăn xong rồi nói? Bây giờ nói ra ta còn tâm trạng nào mà ăn ?

Đánh giá tệ!!!

Ta giận ném đũa xuống, oán hận nhìn chằm chằm vào đầu.

Dường như đã quen cảnh sinh ly tử biệt này, ông ta cũng chẳng mảy may quan tâm.

Chỉ dặn chúng ta ăn nhanh lên, kẻo lát lại thành quỷ đói.

Dù không còn ăn, nhưng ta thấy ông ta nói cũng đúng.

Ta cầm đũa lên ăn liền hai bát cơm.

Nếu không phải đau , ta còn có thể ăn thêm hai bát .

Phu nhân thấy ta ăn ngấu nghiến, sợ ta bị nghẹn.

Bà bưng một bát nước đặt bên tay ta.

Cuối bị ta uống cạn một hơi.

Không biết có phải Đổng Ngọc đã biết tin ta sắp chết hay không, mà hôm nay chàng không đến.

Chắc là trốn ở đâu đó khóc thút thít sợ ta nhìn thấy.

nhỏ mọn.

Trong lúc đó, phu nhân vẫn luôn ngồi bên ta, âu yếm vuốt lưng ta.

Ta nhớ hồi nhỏ ta thường hỏi thân nát rượu của mình, tại ông không có thê tử.

Khiến ta chẳng có mẫu thân thương yêu.

Lão thân nát rượu cười véo mũi ta.

“Con còn chẳng phải con ruột của ta, còn mong ta tìm cho con một người mẫu thân nuôi à.”

Mỗi lần như vậy ta đều vì lời nói của ông mà hờn dỗi, rồi rất lâu không thèm nói chuyện.

Ông ra chợ mua cho ta một que kẹo hồ lô, về dỗ ta, gọi ta là heo con.

Ta vô nhớ nhung dáng vẻ già mà không đắn của ông khi còn sống.

Có lẽ ta vẫn luôn khao khát tình thân.

“Lên pháp trường!”

Tiếng mở ra, chúng ta bị lùa dậy đi ra ngoài.

Ta đã từng mình chết như thế nào.

Có thể là lúc mổ vô tình tự đâm mình một nhát, cũng có thể bị tên ác bá nào đó xông vào nhà cướp của giết người.

Thêm một chút hoang đường cho cuộc đời vốn đã hoang đường mà lại bình lặng của ta.

nhiều như vậy, nhưng ta chưa bao giờ mình chết một cách nghiêm túc thế này.

Phu nhân nắm lấy tay ta, cũng kéo lại suy vẩn vơ của ta.

“Kiếp này chưa từng nuôi nấng con, lại còn liên lụy khiến con phải chết, ta mẫu thân sự quá thất bại.”

Bà nhìn ta, mắt ngấn lệ, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng.

Phu nhân chắc chắn là người mẫu thân mà ta yêu quý.

Ta siết chặt tay bà: “Vậy kiếp sau người lại sinh con ra nhé.”

“Được.”

Hai hàng lệ trong veo lăn dài trên má bà.

Bà không nhìn ta , chỉ nắm tay ta đi về phía pháp trường.

Đây không phải lần đầu ta đến nơi này, nhưng là lần đầu tiên quỳ trên đó.

trí chủ tọa xa xa có một người mặc y phục màu vàng sáng, trông có vẻ là Hoàng thượng.

Xem ra tội khi quân thượng quả là tội, đến Hoàng thượng cũng đến xem hành hình.

Oa, lần đầu tiên trong đời thấy nhiều quan nhân như vậy.

6

Ta quỳ hướng về phía đám đông bên đường.

Nhiều gương mặt quen thuộc lướt qua, Lưu lão thái thái chắc không phải đến xem ta bị chê cười đâu nhỉ.

Dù đã tát bà ấy hai cái, nhưng ta không hối hận.

Ai bảo bà ấy nói ta bán giả.

Chỉ là ta nhìn mãi mà không thấy Đổng Ngọc đâu.

Thôi vậy, lát dọa chết chàng.

Như thường lệ, đao phủ ngậm một ngụm rượu phun vào lưỡi đao.

“Phì phì phì…”

ca phun thẳng vào ta, phun ướt hết cả mặt.

Mái tóc được chải chuốt cẩn thận bị cho rối tung.

cảm ơn.

cũng được, chết thì chết.

Khi lưỡi đao kề vào cổ, ta bất giác rùng mình.

ta nhắm mắt liều, lưỡi đao mãi không hạ xuống?

Chỉ thấy chục người bịt mặt mặc đồ đen nhảy lên pháp đài, trông có vẻ là cướp ngục.

Đây không phải do Đổng Ngọc chứ?

To gan quá.

Mọi người đối màn cướp ngục này dường như không hề ngạc nhiên.

Trên khán đài lập xuất hiện một hàng cung thủ.

Trời ạ, ta không bị đao chém chết thì cũng bị tên bắn chết.

Ta quỳ yên tại chỗ không dám động đậy, lỡ bị thương oan thì không hay.

Chưa đầy một nén hương, chục tên hắc y nhân đã bị giết sạch.

Dường như người này không phải do Đổng Ngọc sắp xếp, ta yên tâm hơn một chút.

Ta chờ chết thì thấy người thân trên danh nghĩa của ta thẳng dậy.

“Bệ hạ, vở kịch này đã đến hồi kết rồi chứ?”

“Tất nhiên, lần này thực sự nhờ vào kế sách của ái khanh, ái khanh đã chịu khổ rồi.”

Sau đó, sau đó ta được thả.

Mũi dùi dư luận lập chĩa về phía người khác trên khán đài.

Ta mơ mơ màng màng xem một vở kịch lớn ở trí có tầm nhìn tuyệt vời.

Hóa ra vụ án diệt môn thảm khốc ngoài thành cách đây không lâu là do thân vương trên khán đài gây ra.

Ta cũng từng nghe về chuyện này, lúc đó Đổng Ngọc còn dặn ta buổi tối phải khóa cẩn thận.

Gia đình bị diệt môn đó đã giúp thân vương nuôi dưỡng tư binh và bị phát hiện.

Thân vương liền ra tay diệt khẩu.

Để điều tra chuyện này, thân ta, Lâm nhân, đã chủ động phối hợp Hoàng thượng diễn một vở kịch.

Cố ý tìm một lý do phạm tội khi quân thượng , để kẻ chủ mưu sau lưng đổ tội cho Lâm gia.

Nhờ đó để phán đoán kẻ chủ mưu là ai.

Sau khi tra ra, liền lợi dụng thời cơ hành hình hôm nay để triệt phá hang ổ của hắn.

Thấy binh lính đã được chuẩn bị từ trước, thân vương mới nhận ra sự không ổn.

Hắn bị cấm quân áp giải đi.

Vở kịch ồn ào này đến đây là kết thúc.

Không ngờ người thân hờ này của ta lại nhẫn nhịn đến vậy, không nói cho ai biết.

Cả nhà đều ngơ ngác trên pháp đài xem kịch.

A nương vui mừng đến phát khóc ôm chầm lấy ta.

“Xem ra duyên phận mẫu nữ của ta và Tiểu Hoa kiếp này vẫn chưa dứt.”

Ta vừa xuống pháp trường, liền thấy một người mặt mày hung dữ dưới, túm từng người hỏi ai là Hoa.

Ta định lẻn đi, thì thấy một người nam nhân dáng vẻ thư sinh trước mặt ông ta.

“Đổng nhân, tìm tiểu muội của ta có việc gì?” Người đó còn tiện tay che ta sau lưng.

huynh ấy lại có vẻ không được thông minh cho lắm?

Người mặt hung dữ kia lập biết Hoa là ai.

Ông ta đẩy người phía trước ra, đi đến trước mặt ta.

Hoa à, mau đi ta, Đổng Ngọc sắp phá nát nhà rồi.”

Đổng Ngọc!

“Ồ ồ ~ Được.”

A nương quen biết Đổng nhân, cũng không ngăn chúng ta.

Đổng nhân kéo thẳng ta lên ngựa, phi như bay.

trên mặt bị gió thổi tứ tán, cứ thế phi như điên một lúc.

Khi đến cổng lớn Đổng gia, ta suýt thì nôn.

Người thân này cũng là mạnh mẽ.

Ngoài cổng đã có phu nhân sẵn, kéo ta đi vào trong.

Mặc dù ta vẫn còn mặc đồ tù.

Đến nội viện, ta nghe thấy tiếng của Đổng Ngọc.

“Mau thả ta ra, thả ra! Cút đi!”

Tiếng gầm rống vang trời, cũng biết la hét.

Nhìn từ bên , Đổng Ngọc bị trói vào ghế, tóc tai vì giãy giụa mà trở nên rối bời.

Thấy hốc mắt chàng đỏ hoe, ta thắt lại.

Ý định trêu chọc chàng ban đầu lập tan biến, bây giờ ta chỉ ôm chàng.

Các thị vệ trong phòng rất tinh ý, họ lui ra ngoài, còn tiện tay đóng lại.

Ta đi đến bên chàng, ngồi xổm xuống, gắng sức cởi dây trói cho chàng.

“Đổng Ngọc, ta về rồi đây.”

7

Chàng được tự do, nhìn ta rồi đột nhiên bật khóc.

Hoa, ta còn tưởng không bao giờ gặp lại nàng .”

Ta dậy, chàng ôm lấy eo ta, rất lâu không có động tĩnh gì.

“Ta ăn kho tàu nàng , rất rất .”

So việc ta béo lên hai cân trong tù, chàng lại gầy đi.

Bộ dạng này khiến ta có chút đau .

“Vậy ta đi nấu cơm cho chàng nhé, được không?”

Chàng không nói gì, chỉ cái đầu vùi vào eo ta gật mạnh.

Trước khi vào bếp, cả hai chúng ta đều thay một bộ quần áo khác.

Bộ y phục ta mặc là của tỷ tỷ Đổng Ngọc khi chưa xuất giá.

Đổng Ngọc đi quanh ta hai vòng, ngắm nghía một lượt.

“Rất đẹp, đến một Hoa xinh đẹp như vậy sắp trở thành nương tử của ta, ta lại vô vui sướng.”

Sau chuyện này, miệng lưỡi chàng đã ngọt hơn nhiều.

Ta cười hì hì hai tiếng, rồi xắn tay áo rộng lên nấu cơm cho chàng.

Như thường lệ, chàng ở bên rửa củ cải, thái khoai tây.

Ngoài sổ không biết từ lúc nào đã bắt đầu có mưa nhỏ.

Cả nhà bếp sau chỉ có hai chúng ta, giống hệt như một đôi phu thê bình thường.

Ba món một canh cũng tốn khá nhiều thời gian.

Đổng Ngọc bê hai chiếc ghế ra đặt ở .

Chúng ta mỗi người bưng một bát lớn, ngồi ở nghe tiếng mưa rơi.

Gia giáo của chàng rất tốt, lúc ăn cơm không bao giờ nói chuyện.

Lâu dần, ta cũng quen thói quen này.

Vì chàng thường hay đến nhà ta ăn chực.

Lúc đầu ta còn tưởng có chuyện gì, sau này mới hiểu chỉ đơn thuần là đến ăn cơm.

Trong tiếng mưa rơi, xen lẫn tiếng bát đũa va vào nhau lanh lảnh.

Đây là bữa cơm yên nhất của ta trong ngày qua.

Sau bữa cơm, chàng cầm một chiếc ô giấy dầu tiễn ta về nhà.

Mưa không lớn nhưng lại dày hạt.

Chiếc ô nghiêng hẳn về phía ta.

Vai trái chiếc áo màu vàng nhạt của Đổng Ngọc đã bị ướt một mảng sẫm màu.

Ta nhìn chằm chằm một lúc lâu, nhưng chàng dường như không cảm nhận được.

Trên đường rất ít người.

Tùy chỉnh
Danh sách chương