Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

C1

1. 

Thái tử có người trong lòng, ta cũng có lang quân trong mộng.

Đáng tiếc ông trời lại thích trêu ngươi. Vì muốn xung hỉ cho lão Hoàng đế bệnh nặng, thánh chỉ hôn trói chặt hai người chẳng liên quan như ta và hắn, cùng bước động phòng hoa chúc.

Đêm đó… thật sự dữ dội.

Hắn mắng ta, ta đánh hắn.

Hắn doạ ché//m đầu ta rồi vứt cho chó, ta rút kim bài miễn tử ra, đập cho cái đầu chó của hắn sưng vù.

Ai trời sấm sét, hôm sau lão Hoàng đế liền đi gặp tiên tổ.

Cho nên mới nói, mê tín đúng là không thể tin được.

2. 

linh cữu, Bùi Diễm quỳ đó, hồn vía thất thần.

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực như máu khóa chặt ta, khàn đặc:

“Ngươi từng nói, có người ngươi vượng phu.”

Ta lạnh sống lưng.

Hảo gia hỏa! Đây là muốn đổ vạ cho ta sao?

Tiên đế vừa mất, hắn liền ngôi, chẳng lẽ định nói ta “vượng” đến mức hoàng hắn đi sớm?

Ta tâm trạng hắn, nhưng nồi này ta không nhận, chỉ im lặng chờ xem hắn định làm gì.

Không hắn hỏi tiếp:

“Người đó là ai?!”

“…?”

dám nói ngươi vượng phu, tên yêu nhân mê hoặc lòng người đó ở đâu?!”

Ta nuốt nước bọt, ngập ngừng rồi chậm rãi chỉ linh cữu mặt.

“Ở đây nè.”

3. 

Từ nhỏ ta với Bùi Diễm không ưa nhau.

Lần đầu gặp là ở quốc yến, ta tám tuổi, hắn mười tuổi. Dựa thân phận Thái tử, hắn mắng ta thô tục, ta mất mặt giữa đám đông.

Ta không nói nhiều, lao tới đánh hắn, để lại trên mặt hắn vết cào dài.

Không hắn lại bật !

Trời ơi, đường đường nhi cao thước, chỉ bị ta đấm bảy cú, t/át sáu cái, tiện tay đánh thêm hai tiểu thái giám mà đến như sao?

Thấy hắn lóc thảm thiết, ta cũng hơi áy náy, bèn an ủi:

“Đừng nữa, để ngươi đánh lại là được chứ gì.”

Hắn nghiến răng giẫm mạnh chân ta.

Phản xạ ta nhanh, lập tức đá trả.

Kết quả… hắn to .

4. 

Ta là đích duy nhất của phủ Tướng quân, là hòn quý trong lòng thân. Dù ta nghịch ngợm đến đâu, người cũng chưa từng nỡ mắng.

mà đêm đó, thân , dùng đại hình nhốt ta tiểu hắc thất.

Trong bóng tối dày đặc, không cơm không nước, chỉ có độc và tuyệt vọng.

Ta tưởng mình bị giam mấy năm, đến khi được thả ra mới biết chỉ ngày.

thân nghiêm nói:

“Người con đánh là Thái tử, là Hoàng đế tương lai. Nếu sơ sẩy, cả nhà đều mất đầu!”

Ta không phục:

“Chỉ là yếu như mà cũng xứng làm Hoàng đế sao?”

“Con dám cãi thêm câu nữa, ta nhốt luôn một tháng!”

Ta sợ đến mức im thin thít, cúi đầu chẳng dám nói thêm.

Nhưng người đời lại xem “ yếu ớt” trong mắt ta là “liệt phượng sáng ngời” giữa thiên hạ.

5. 

Dân gian đồn rằng Thái tử văn võ song toàn, thông tuệ người, phong thái bất phàm, dung mạo sánh với Phan An. Tuổi trẻ mà … mất hết đạo đức.

Khụ khụ, câu cuối là ta thêm .

Ai ai cũng nói hắn là đệ nhất mỹ kinh thành.

Đẹp hay không ta quên rồi, chỉ nhớ lúc đó hắn kiêu căng rồi lại lóc…

Soái được giây là hết.

6. 

Lần thứ hai gặp là ở trường săn hoàng gia.

Năm đó ta mười sáu, hắn mười tám.

“Ồ, trùng hợp thật.”

trong trẻo vang phía sau, ta quay đầu, thấy Bùi Diễm cưỡi ngựa tiến lại. Một thân bạch y phấp phới, dáng người thẳng tắp, ánh nắng vàng chiếu tựa như thần tiên hạ phàm.

Hắn nhướng mày:

“Ngươi nhìn bản cung làm gì?”

Ta thật thà:

“Điện hạ đẹp lắm.”

Hắn cười, hỏi đẹp đến mức nào.

Ta đáp:

“Đẹp đến mức không nện cho một quyền thì tiếc quá.”

Sắc mặt hắn sầm lại, lạnh :

“Ngươi tới đây làm gì?”

“Đương nhiên là tham gia thi săn.”

Bùi Diễm ngạc nhiên:

“Không nhóc vô phép ngày giờ lớn rồi, còn biết tranh Bát Tụ Châu Bạch Thoa nữa.”

Ta ngẩn ra:

“Cái gì cơ? Cháo Bát ? Heo? Cải trắng???”

Hắn chau mày:

“Là Bát Tụ Châu Bạch Thoa, phần thưởng nhì do mẫu hậu ra, đồ ngốc!”

Ta không tức vì bị chửi, mà tức vì hắn nghĩ ta chỉ lấy được giải nhì.

Là con tướng quân, ta sao chịu thua đàn ông!

Ta xắn tay áo cưỡi ngựa, dõng dạc nói:

“Điện hạ, nếu ta muốn thì chỉ lấy giải nhất!”

Nói rồi giục ngựa phi thẳng, sau lưng còn nghe tiếng hắn hét:

“Lâm Xảo Xảo! Ngươi chắc chắn muốn giải nhất thật à?!”

7. 

Ta nghi những lời đồn kia đều do hắn thuê người tung ra.

Không biết là do ta giỏi hay hắn kém, cưỡi ngựa không bằng ta, bắn tên càng thua. việc “nhiều ” ta một thứ, hắn chẳng có điểm gì bật.

Kết quả: ta nhất, hắn nhì.

thân tức nói ta cướp hào quang của Thái tử.

Hoàng thượng lại rộng lượng, thưởng người hạng nhất được đưa ra một điều ước.

“Bệ hạ, thần muốn gì cũng được thật sao?”

“Đương nhiên. Trẫm nói là giữ lời.”

Ta liếc nhìn Bùi Diễm, hắn ngẩng đầu, hai tay chắp sau lưng, mặt đỏ, có vẻ hơi hồi hộp.

thần xin một tấm kim bài miễn tử.”

Sau này hắn làm vua, lỡ ghi hận chuyện cũ rồi muốn ché//m ta thì sao?

“Chuẩn!”

Ta vui vẻ nhận lấy, quay đầu thấy hắn đang nghiến răng trợn mắt nhìn ta.

Ngay sau đó, hắn cầm cây trâm gì đó tên heo gì đó… à đúng rồi, “Trư ái bạch thái”.

8. 

Hoàng thượng mở yến tiệc ở bãi săn.

Ta ôm đùi nai nướng mà gặm, ăn đến mỡ bóng loáng cả miệng, còn Thịnh Âm thì từ tốn gỡ thịt thỏ nướng, dáng ăn tao nhã.

Bùi Diễm :

“Lâm Xảo Xảo, ngươi dù là thiên kim khuê tú cũng nên để ý chút hình tượng!”

Ta thật lòng không :

“Điện hạ, nhi nhà võ, cần gì hình tượng?”

“Học chẳng ra học, thơ phú không biết! hoa lệ, trong rỗng tuếch! Sau này ai dám cưới ngươi?!”

Rõ ràng hắn mất mặt bạch nguyệt quang nên quay sang trút ta.

Ta cười hỏi lại:

sao điện hạ không hỏi xem ta có biết may vá không?”

“…Ngươi biết?”

“Không biết.”

“…”

Tỳ Hồng Anh run rẩy nói nhỏ:

“Tiểu thư, điện hạ nhìn chằm chằm mà không nói gì… đáng sợ quá…”

“Không sao đâu.” Ta khẽ nói: “Chắc chỉ là… ch/ết không nhắm mắt thôi.”

“Bản cung nghe thấy rồi đó!”

9

Tuy ta ghét Thái tử, nhưng lại không ghét bạch nguyệt quang của hắn.

Thịnh Âm thực sự là một nương tốt.

Nàng ấy nói năng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, dịu dàng đoan trang, dung mạo thanh tú linh động, khi cười người khác như tắm mình trong gió xuân.

Hiếm lắm ta mới có cùng gu thẩm mỹ với Thái tử một lần.

Thịnh Âm ngưỡng mộ ta, thường nói:

“Gỡ bỏ xiêm y lụa là, rửa sạch lớp phấn son, phong tư mạnh mẽ lại chẳng kém phần uyển chuyển, tử cũng có thể tử.”

Trên đường về, thấy ta có vẻ buồn bực, nàng ấy an ủi:

“Lời của Thái tử điện hạ, tỷ chớ để tâm. Muội lại thấy tỷ tính tình ngay thẳng, người khác mực yêu thích.”

Ta mỉm cười đáp:

“Tỷ cũng thích muội.”

Thật ra lời Thái tử nói cũng khá tổn thương.

Ta qua tuổi cài trâm, mà đến một mối cầu thân cũng chẳng có.

Dù sao ta cũng chẳng muốn gả đi, chuyện nhà cửa, mẹ chồng nàng dâu, sáu bà sao bằng việc múa đao luyện kiếm, tung hoành giang hồ cho sướng thân?

Chỉ là… sĩ diện không cho phép.

Bên đồn rằng ta là một con hổ cái.

“Có điều…” Thịnh Âm bỗng đổi , hơi nghi hoặc nói:

“Muội còn tưởng hôm nay tại trường săn, tỷ sẽ xin Hoàng thượng hôn, gả cho Thái tử điện hạ cơ.”

Ta càng ngơ ngác:

“Sao lại thế?”

“Những quan viên quý tộc và hoàng thân quốc thích đến tham dự đều vì Thái tử mà tới. Nếu có thể giành giải nhất, liền lập tức cầu Hoàng thượng hôn, ai nấy đều mang tâm tư khác, chỉ có tỷ là trong sáng thuần khiết.”

“Gả cho hắn còn chẳng bằng ra chiến trường giết giặc, dù sao cũng đều là đánh nhau.”

Thịnh Âm bật cười che miệng, cứ luôn nói ta thú vị vô cùng.

10

Nhưng mà, ta cũng vì sao Bùi Diễm lại trận lôi đình.

Hắn chẳng những mất mặt, mà còn đánh mất cơ hội cưới được bạch nguyệt quang về làm vợ.

11

Chỉ là… ta không thấy áy náy.

Ai hắn yếu đến thế chứ.

12.

Mấy ngày sau, trong thành tổ chức hội chợ đêm ngắm đèn.

Ta cải trang thành nhân, đút lót gã hầu giữ cửa sau, len lén chuồn ra hòa dòng người náo nhiệt.

Phố xá đông đúc như mắc cửi, đèn lồng rực rỡ sáng rọi cả đêm dài, tiếng ca múa hòa lẫn trong sắc trời như mộng.

Suốt dọc đường, ta sắm không ít món đồ lạ mắt hiếm thấy.

Đang thong thả dạo chơi, có vô ý va phải, bức tượng gỗ nhỏ ta vừa mua rơi xuống đất. Ta vội cúi người nhặt thì có một bàn tay thon dài trắng nõn nhanh ta một bước.

“Thất lễ rồi.”

nói thanh thoát trong trẻo, tựa tiếng rơi trên đĩa ngà.

mắt là một thiếu niên mặt mày tuấn tú, đôi mắt như lưu ly, khoé môi khẽ cong nụ cười dịu dàng:

nương chỉ có một mình sao?”

Mặt ta bất giác đỏ bừng, khẽ cúi đầu, có phần lúng túng:

“…Ừm… Là… Khoan ! Sao ngươi biết ta là nhân?!”

hắn bật cười, nét cười càng thêm rõ rệt, nhẹ nhàng đáp:

“Dung nhan khuynh quốc khuynh thành thế kia, há lại có thể che giấu bằng một thân trang?”

Chính nụ cười ấy… y trở thành lang quân trong mộng của ta.

Y tên là Cố , là một tiểu quan.

13.

Một khắc ta còn tim đập thình thịch, khắc sau sợ đến muốn ngừng thở.

Sắc mặt thân khó coi.

Mà sắc mặt Bùi Diễm còn khó coi .

Một người mặt xám như tro, người kia đen như đáy nồi, nào cũng cau mày dữ.

Ta thật không , Bùi Diễm yên lành đến tướng phủ làm gì?

Càng không , hắn rảnh rỗi tới tìm ta làm gì?

Cố tình chọn đúng hôm nay! Đúng lúc ta lén trốn ra ! Lại còn chờ ta suốt một canh giờ!

Hừ, ta rồi. Tên này nhất định là chờ để thấy ta bị bắt tại trận!

Âm hiểm! Quá âm hiểm!

Tùy chỉnh
Danh sách chương