Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
27.
Phải rồi, đừng ngạc nhiên. Ở với Thái hậu lâu , ta cũng bị nhiễm vài câu nói kỳ quặc.
Thái hậu là người thẳng thắn, nhưng giao tiếp thì vô cùng… huyền bí.
Bà không thích nói chuyện trực tiếp, chỉ thích viết giấy truyền tay, bảo đó là thú vui tao nhã.
Tiểu thái giám chạy qua chạy lại hai đến mức mỏi nhừ đôi chân, nhưng vẫn kiên cường chống nạng truyền thư giúp chúng ta, giữ gìn “tình cảm mẹ chồng nàng dâu kiểu tri kỷ”.
“Bẩm , đây là thư Thái hậu gửi cho người.”
Ta vừa nhận lấy vừa ngạc nhiên :
“Sao ngươi thấp thế?”
Thì ra là… ngồi xe lăn rồi.
Lá thư của Thái hậu, lời ít ý nhiều, đi thẳng trọng tâm:
“Thứ , đàn ông đều thích cảm giác kích thích.
Thứ hai, là lúc đêm khuya tĩnh mịch.
Thứ ba, ai gia nói vậy, con hiểu chứ?”
Hiểu rồi. Hiểu rõ luôn.
28.
Ta đi tìm Bùi Diễm.
Dù không thích hắn, nhưng ta lại rất thích mẹ hắn.
Nghe có vẻ kỳ cục, nhưng đúng là “ái ố cập ô” mà!
Từ khi thành thân đến nay đã hơn ba tháng, đây là lần đầu ta chủ động đến tìm hắn.
Hắn đang phê tấu chương, khoác long bào vàng , ánh nến hắt lên khuôn mặt khiến hắn trông ôn nhuận, hiền hòa.
Hắn gầy đi nhiều, vẻ kiêu ngạo năm nào pha chút mệt mỏi, nhưng dung mạo tuấn tú vẫn khó che giấu.
Ta bất giác nuốt nước miếng… kết quả là bị sặc.
Chính ta cũng chẳng hiểu sao mình lại như thế, bị bản thân dọa luôn.
Bùi Diễm cũng hơi giật mình, nhíu mày:
“Vừa trẫm đã nôn đến vậy sao?!”
29.
Ta tự an ủi rằng mình Hoàng Thái hậu tình như tỷ muội, hắn dù không phải con ruột nhưng còn thân hơn cả con ruột.
Sau đó ta mỉm cười, cho lui hết nhân trong điện.
Bùi Diễm nhìn ta nghi hoặc, ta thì chầm chậm tiến lại gần, ánh mắt nửa mơ hồ nửa ám muội.
Tối đó, phải nói là vô cùng… hòa hợp.
Hắn thức khuya đốt đèn phê tấu, còn ta ngồi bên mài mực kể chuyện ma.
Bùi Diễm ngẩng đầu nhìn, khóe môi cong, giọng nhạt:
“Cút cho trẫm.”
Ta chẳng , tiến thêm một bước, chỉ ra điểm đặc sắc trong câu chuyện:
“Chuyện này có đoạn bất ngờ, bỏ qua là phí lắm !”
Hắn hơi nhướng mày, có vẻ bị khơi dậy hứng thú:
“Đoạn bất ngờ gì trẫm chưa biết, nhưng ngươi đang giẫm lên chân trẫm rồi!”
30.
Trước khi rời , hai thị thiếp thông phòng của hắn để lại cho ta vài quyển bí kíp.
Một quyển tên “Ba khoảnh khắc giữ chân nam nhân”.
Thật ra ta làm vậy không chỉ vì Thái hậu, mà còn vì phụ thân.
Ông từng dặn:
“Nhà ta đời đời là võ tướng, dũng mãnh nơi sa trường, nhờ tổ tiên phù hộ mà chưa từng thất thế. Nhưng nước có lúc cạn, sông có khô, hoàng quyền lại càng không thể khinh suất. Xảo Xảo, phải biết cẩn thận.”
Dịch nôm na là:
Nhà mình toàn đứa , đừng dại mà đắc tội với Hoàng đế!
Đặc biệt là con!
31.
Ta lật sách, quyết tâm thực hành từng chiêu.
Chiêu thứ : dùng lời ngon tiếng ngọt để lay động lòng người.
Ta nói:
“Cái đầu nhỏ của hắn trông cũng thật khác biệt .”
Bùi Diễm nghe xong, tỏ vẻ tán thưởng, giơ thẳng một ngón , cười nhàn nhạt:
“Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa.”
Chiêu thứ hai: lặng lẽ ở bên, dùng sự thấu hiểu cảm hóa lòng người.
Thế là ta kéo ghế ngồi cạnh, nhìn hắn phê tấu chương.
Phải công nhận, dáng hắn làm việc rất cuốn hút — lông mi dài run, mắt phượng hẹp… rồi bỗng mở to như chuông đồng!
“Viết tấu chương mà còn sai chính tả! Không thể chấp nhận được!”
Huynh , cái đôi mắt biến hình đó mới là không thể chấp nhận !
Chiêu thứ ba: lấy lòng bằng món ăn ngon.
Hồng Anh mừng rỡ:
“ , Hoàng thượng thích ăn bánh đường!”
Bánh đường? Món cổ lỗ đó á?
Lúc ta mang lên, hắn nhìn thật lâu rồi :
“Cục than?”
Ta giọng:
“Nếm thử đi, ăn rồi mới biết ngon.”
Hắn bán tín bán nghi cắn một miếng, rồi tỉnh ngộ:
“Cục than thật mà!”
32.
Ta : “Chẳng lẽ ngài từng ăn than rồi?”
Hắn đáp: “Chính vì chưa ăn nên mới biết giống.”
hôm đó ta chịu đả kích không nhỏ, ủ rũ quay về tẩm .
Hồng Anh thế an ủi:
“ , nhớ năm xưa người còn ở tướng phủ nấu cơm, chẳng những làm nổ cả nhà bếp mà còn khiến A Phúc bay mất răng cửa! thế này đã tiến bộ lắm rồi!”
Cảm ơn, nhưng chẳng an ủi chút nào.
“ mà A Phúc là ai?”
“Nó là con chó lão gia nuôi ạ! Sau này con chó cái không chê nó răng sún, hai đứa dắt nhau bỏ trốn luôn rồi.”
33.
Nghe nói Bùi Diễm ăn xong “cục than” thì đau bụng tiêu chảy.
Ta hắn hiểu lầm mình mưu phản nên định tới xin lỗi. Ai ngờ lại bắt hắn đang riêng Diệu!
Nàng ta vừa vừa lau nước mắt, yếu ớt như gió thổi cũng bay. Bùi Diễm dàng vỗ vai, giọng nói ôn nhu chưa từng dành cho ta.
Không hiểu sao, lòng ta nghèn nghẹn.
Chúng ta vốn là đôi bị ép cưới, nếu không vì tiên đế mới băng hà, hắn phải giữ đạo hiếu ba năm, thì chắc đã cưới nàng ấy rồi.
Ngực ta như bị bóp nghẹt, đang định quay đi thì nghe Diệu nói:
“Xảo tỷ mà biết sự thật, chắc lột da Hoàng thượng mất thôi.”
Sự thật gì cơ?
Ta lập tức vểnh tai, rón rén lại gần.
Bùi Diễm quát: “Nàng dám?!”
Diệu cười khúc khích:
“Ồ? Nghe nói đêm động phòng, bệ hạ bị đánh thảm lắm mà?”
“Hừ, đồ sư tử cái.”
Này này, ai cho phép anh gọi tôi thế hả?
Không nói xem ai ra tay trước ?
“Cái tên ‘Xảo tỷ’ chẳng phải do bệ hạ gọi đầu tiên sao?”
“Lúc đó trẫm uống say, buột miệng nói chơi thôi. Ai ngờ đám công tử kia lại tung hô loạn lên, càng truyền càng quá đáng, trẫm còn trị tội bọn họ rồi .”
Hừ, hóa ra kẻ tung tin là hắn!
Biết rõ đầu đuôi, ta lập tức đạp cửa sổ bay , xắn tay áo, túm cổ áo Bùi Diễm định đấm một cú!
Diệu hoảng hốt hét lên:
“Xảo tỷ, hiểu lầm rồi mà!”
34.
May mà có vị tỷ muội thân thiết kiêm mẹ chồng của ta — Thái hậu — chạy đến kịp thời, màn “hỗn chiến tình trường” mới kết thúc.
Tóc ta rối bù là do Diệu túm lại mà cào.
Quần áo Bùi Diễm xộc xệch là nhờ đôi tay nhanh nhẹn của ta ban tặng.
Còn Diệu nằm bất tỉnh… đảm bảo là tự mình ngã thôi.
Thái hậu đứng sững một lát, sau đó bật cười đầy ẩn ý:
“Ba người các con… chơi cũng ‘tưng bừng’ .”
35.
Diệu vì “hét rap” quá sức nên khản cả giọng.
Trước khi hoàn toàn mất tiếng, nàng cố gắng nói với ta rằng hôm đó tìm Bùi Diễm là vì quá vui mừng.
Năm sau, nàng sẽ gả cho thanh mai trúc mã của mình — tân trạng nguyên vừa đỗ đầu bảng, còn nàng Bùi Diễm chỉ là tình nghĩa huynh muội.
Ta nghe xong chuẩn bị đại lễ, còn kèm theo một quyển sách do chính nàng biên soạn:
《Nghe Ta Nói, Cảm Ơn Ngươi》.
36.
Thái hậu lúc nào cũng than rằng ta chẳng có chút tài năng trong việc… đặt tên sách.
Bà bảo mình sắp “hồi quy hiện thực”, để lại đứa con trai không cùng huyết thống này cho ta, trong lòng thật không yên.
Ba câu nói khiến thế giới quan của ta sụp đổ.
Nhưng ta hiểu rõ đạo lý “bí mật hoàng gia, sống để dạ chết mang theo”, nên nắm tay bà, nghiêm túc thề:
“Mẫu hậu yên tâm! Con trai người… khụ, ý là trượng phu của thiếp, thiếp định chăm sóc thật tốt!”
Thái hậu lấy trong tay áo ra một quyển sổ dày cộp, giao cho ta, bảo mới viết được nửa, còn lại ta tiếp tục hoàn thiện, nhớ là cuối tháng phải nộp bản đầy đủ.
Ta cúi nhìn bìa đề:
《Kết hôn trước, yêu sau: Hoàng đế ánh trăng của hắn》.
Lật mấy trang… trừ mười hai trên bìa, bên trong trắng tinh như tâm hồn thiếu nữ.
37.
Hoàng đế có rồi, ánh trăng cũng có nốt. Nhưng người “yêu sau khi cưới” chẳng phải ta, bảo ta viết sao nổi?
Viết đi viết lại, hoàng đế thì bỏ ngai đi thi khoa cử, còn ánh trăng thì nấu nồi lẩu nổ tung nhà bếp.
Người ta bảo linh cảm về đêm dồi dào , nên ta thường ngồi khuya ném giấy vò cục khắp nơi.
Trong lúc đầu óc mịt mù, ta vô tình nhìn một chiếc lọ nhỏ, trên đề ba : Tư Quang Xuân.
Là hai thị thiếp thông phòng để lại.
Tư Quang Xuân… nghe hay , chắc là giúp tăng cảm hứng tác.
Ta mở nắp, hít thử một hơi, thơm thật, rồi hít thêm hai hơi nữa cho chắc.
Vừa cầm bút thì Bùi Diễm xuất hiện.
Hắn đã khỏe lại, có thể đi lại, bó bột đã tháo, vết bầm trên mặt cũng mờ dần.
Nhìn đống giấy trắng mặt ta dính đầy mực, hắn bật cười:
“Đang viết gì thế?”
Ta thở dài:
“Uống thuốc rồi mà vẫn chẳng có cảm hứng…”
Hắn cúi xuống đọc:
“‘Kết hôn trước yêu sau… hoàng đế ánh trăng của hắn’? Chậc, mới nghe đã biết là mẫu hậu đặt tên.”
Ta gật đầu thẫn thờ:
“Còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến hạn nộp bản…”
Bùi Diễm nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt dàng lạ thường. Trong đôi mắt đen láy ấy, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt ta — khuôn mặt dính mực, vừa vừa xấu.
38.
Bùi Diễm đưa tay lau vết mực trên mặt ta.
Bàn tay rộng, ấm, mang theo vết chai mỏng của người luyện kiếm, chạm khiến da ta tê dại, tim đập loạn nhịp.
Đột nhiên cảm nóng khủng khiếp.
Cả người ta lẫn hắn đều nóng. Có lẽ… do mặc hơi nhiều?
Trong khi ánh mắt hắn dần từ kinh ngạc sang hãi, ta đã đưa tay chạm vạt áo hắn.
Ban đầu hắn chống cự, ta gằn giọng:
“Không ngoan ngoãn là ta đấm !”
Hắn lập tức im re.
Sau đó, chẳng biết bao lâu, khi tỉnh lại, ta đã co rúm trong chăn, run như nai tơ bị dọa.
Bùi Diễm nghiêng mắt nhìn:
“Chiêu vừa rồi trẫm không hiểu lắm, nhưng trẫm thật sự… chấn động.”
Ta đỏ mặt lẩm bẩm:
“Ta nói rồi, ta uống thuốc… giết chém gì cũng được.”
Hắn cười, :
“Ngươi không có kim bài miễn tử ?”
“Không miễn được cái mặt mất liêm sỉ này đâu!”
Bùi Diễm nâng cằm ta, buộc ta nhìn thẳng.
Đôi mắt hắn nhướng nhẹ, đuôi mắt hồng lên, càng thêm quyến rũ. Giọng trầm vang:
“Trước dung mạo mỹ nhân, muôn hoa đều lu mờ.
Chỉ một ánh nhìn… là lỡ cả đời.”
39.
“Ngươi đang viết truyện đúng không? Trẫm giúp ngươi sắp xếp lại mạch nhé?”
Hắn bắt đầu kể:
“ xưa có một thái tử. Khi mẫu hậu hắn rơi xuống hồ, hôn mê bất tỉnh, hắn lắm, trốn ra góc vắng mà . Không ngờ một cô , cô chê hắn xấu như chó mếu.
Thái tử giận, bảo nàng thô lỗ, rồi bị đánh cho một trận. Trước khi đi, cô còn cho hắn một miếng bánh mật, xoa đầu dặn đừng .”
Bùi Diễm nhìn ta, ánh mắt ánh lên nụ cười.
Ta ngẫm nghĩ rồi nói:
“Trùng hợp thật, ta sáu tuổi từng , một tiểu thái giám , ta cũng cho hắn một miếng bánh mật.”
Mặt hắn lập tức sụp xuống:
“Tiểu… thái giám?”
“Ừ.” Ta chậc một tiếng: “Nhưng trông cũng đẹp trai lắm.”
Hắn lại đôi chút, nhưng vẫn :
“So với Cố Nam thì sao?”
Ta ngơ ngác:
“Cố Nam nào?”
Hắn sững người:
“Công tử từng khen ngươi trước đây, quên rồi ?”
Một lúc sau ta cười:
“Quên lâu rồi.”
“Quên là tốt.” Hắn tiếp tục kể:
“Sau này, thái tử lại nàng trong quốc yến. Buồn vì nàng chẳng nhớ mình, thái tử thử nói nàng để gợi lại ký ức, kết quả bị đánh. Thử để nàng mềm lòng, lại bị đá thêm cú nữa.”
“Thái tử không hiểu vì sao, chỉ biết cưới nàng về làm thái tử phi.
Thánh chỉ ban hôn thất bại, nàng lại có kim bài miễn tử. Thái tử đành tự đi tìm nàng, nàng bị phụ thân trách phạt, nên mới nghĩ ra hình phạt giam trong tiểu hắc thất.”
“Thái tử ngu , nói lời khiến nàng rơi nước mắt.”
Bùi Diễm cười:
“Nhưng may thay… cuối cùng nàng vẫn trở thành thê tử của ta.”
40.
Ta ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Toàn thân đau ê ẩm.
Trong lan tin đồn: Hoàng hậu bị liệt rồi!
Thật ra… nếu “liệt” kiểu này mãi cũng hay phết.
Chỉ tiếc là ta phải nộp bản thảo rồi!
41.
Đêm khuya, ta gõ bản thảo như điên, “cạch cạch” suốt đêm.
Tên Bùi Diễm lượn lờ trước mặt, ra sức tỏa sắc, nhưng ta mặc kệ.
trong lòng ta chỉ có “công việc”, không có “công”!
(Đừng hiểu lầm, không phải “công” trong công thụ, mà là “lão công” chồng ta.)
Bảy , ta viết hai trăm nghìn .
Đến đoạn sau thì rối tung, chẳng ai hiểu ta viết gì.
Bùi Diễm xoa đầu, giọng:
“Ái phi biết trẫm thích ở nàng điểm nào không?”
Ta chưa kịp ngăn miệng:
“Thích ta đánh ngươi?”
Hắn vẫn bình thản:
“Thích nàng… dù tóc bóng nhẫy vì dầu, vẫn quyến rũ như thường.”
Ta nghi hắn nói thế chỉ để tránh bị đánh thêm.
42.
Phụ thân ta rất hài lòng, bảo người có phúc của người , cố gắng sinh đôi một thể.
Dù chẳng nghe ra lời khen nào, ít ra cũng không bị mắng.
Thái hậu thì phàn nàn:
“Hai trăm nghìn ? Còn ngắn hơn cả thái giám!”
Ta còn chưa kịp chỉnh sửa thì bà… băng hà.
Bà ra đi với nụ cười vừa thoát tục vừa… rợn người, chỉ để lại một dòng xiêu vẹo:
“Cái hệ thống chó má này, lão không hầu nữa!”
Ta nhìn dòng , lòng trăm mối ngổn ngang.
Chưa kịp “bồng con” thì… tiễn mất hai người.
43.
Năm mới đến, Lễ Đăng Hỏa cũng tới.
Bùi Diễm nói đưa ta ra ngoài vi hành.
Ta ăn mặc giản dị, cài cây trâm ngọc trắng đính châu tám bảo Thái hậu từng ban. Tay nắm tay cùng hắn phố đông đúc.
Đi ngang một sạp hàng thủ công, ta nhìn bức tượng gỗ quen thuộc — năm xưa ta từng mua một tượng trai cất giữ đến nay.
Trên quầy bày thêm tượng gái, khuôn mặt thanh tú như đang cười.
Ta còn đang ngẩn người thì Bùi Diễm đã trả tiền, cầm lên nói:
“Phu nhân, tượng này rất giống nàng.”
Hắn nheo mắt cười, ánh nhìn dàng.
“Ồ?” Ta : “Ta xinh đến thế cơ ?”
“Ừm.” Hắn xoa đầu, cười gian: “Giống như… khúc gỗ.”
“Yến Hằng!” Ta nạt: “ ăn đòn hả?”
Hắn bật cười:
“Ta nhớ năm đó nàng mang theo tượng trai, vẫn còn chứ?”
Ta gật đầu.
“Giữ lại cho Trần nhi Tinh nhi đi, một trai một gái, vừa đẹp.”
“Có điều lần này không dẫn theo chúng nó, chắc lúc về bị giận cho xem.”
“Vậy thì đừng về vội.”
Hắn tựa trán ta, nói nhỏ:
“Chúng ta… cũng nên gây náo chút rồi.”
Ta đỏ mặt, trách hắn nói chẳng đứng đắn.
Hắn lại ra vẻ tủi thân:
“ nào nàng cũng dỗ con ngủ, chẳng thèm quan tâm đến ta.”
“Đến cả con mà cũng ghen ?”
“Tại sao lại không?”
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, người người ngẩng đầu chiêm ngưỡng.
biển người ấy, không ai để ý đến đôi phu thê đang môi chạm môi — ngọt ngào như giấc mơ.
-HẾT-