Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Anh gõ gõ tay lên vô lăng, hơi mất kiên nhẫn:

“Lỡ em lại bơ anh thì sao? Phải nghĩ cách.”

“Cách gì?”

“Mình đặt báo thức đi?”

Mắt anh sáng rực như con nít:

“Em đặt ba cái – 9 giờ sáng, 11 giờ trưa, 1 giờ chiều.

khi chuông kêu là gọi video.”

Tôi có dự cảm chẳng lành.

“Vậy anh thì sao?”

“Anh cũng đặt!

Anh đặt 3 giờ, 6 giờ, 9 giờ tối.

lần gọi ít nhất hai tiếng.

Thế nào?”

Tôi: “…”

Anh chắc chắn đang có bệnh.

(8)

Sáng hôm sau.

Tôi vừa đến công ty thì chuông báo reo.

Lập tức vác túi trốn vào văn phòng, mở gọi video – mười phần thành thạo.

Đầu dây bắt gần như tức thì.

Thẩm Hiếu hôm nay đeo kính gọng mảnh, mắt nhạt sau tròng kính.

Vừa thư sinh, vừa đốn tim.

Tôi cúi đầu kính cẩn:

“Chào luật sư Thẩm~”

“Chào em.”

“Ăn sáng chưa?”

“… Chưa.”

“Nhìn bàn em kìa.”

“Hả?”

Cúi xuống thì thấy một túi giữ nhiệt đặt ngay đó.

Mở ra, nguyên set đồ ăn sáng kiểu Quảng Đông: bánh cuốn trong vắt, há cảo tôm hồng nhạt, cháo cá nóng hổi.

Trời ơi thơm muốn xỉu.

Anh ta biết tôi đồ Quảng từ bao giờ vậy trời?

Không nỡ từ chối, tôi lẳng lặng ăn luôn.

Đang ăn thì phát hiện tiếng ồn.

Thẩm Hiếu vừa nhìn tôi vừa nhìn phía trước.

Không lẽ… đang họp?

Tôi lườm anh một cái, anh tỉnh bơ:

“Ừ, đang họp sáng.”

Không tắt video mà còn hứng thú hỏi:

“Muốn không?”

gì chứ?

Chưa kịp trả lời thì anh đã lật cam.

Phản ứng đầu tiên: Phòng họp gì to thế?!

Phản ứng thứ hai: Trai vest đen gì đông dữ vậy?!

Nguyên dàn luật sư nhìn thấy sổ video vẫy tay:

“Hi~~”

“Dễ thương !”

“Bạn gái hả, Thẩm luật?”

Tôi suýt nghẹn há cảo.

Thẩm Hiếu ho nhẹ, xoay cam lại:

“Không, đang theo đuổi.”

“Thôi, bắt đầu họp. Nhóm 1 nói trước.”

Mọi người hiểu không?

Người đàn ông này vừa họp đội vừa video với tôi, hai tay hai , làm đâu trúng đó.

“Há cảo ngon không?”

“… Ngon.”

“Nhóm 1 nộp phần phân tích chứng cứ hôm nay.”

“Sao không uống cháo? Không ngon hả?”

“Để lát uống.”

“Lát nguội mất.”

“Nhóm 2 nộp bản bào chữa sáng mai.”

“Hay là em tắt video trước nhé?”

“Không, cứ mở.”

Anh ta dứt lời, lại quay mặt đi họp tiếp.

“Trước ngày 15 phải xong chuẩn bị tòa án, hiểu chưa?”

Tôi: “…”

Hiểu ạ.

Cảnh tôi ngồi ăn sáng mà căng như chuẩn bị biện hộ ngoài tòa vậy.

Tôi viện cớ đi vệ sinh để trốn ra khỏi phòng, thì thấy có một bóng dáng quen quen áp sát kính.

Tôi lườm, cô ta giả vờ cười:

“Ăn sáng ngon không?”

(9)

Ủa?

Hai người này khi nào kết nối với nhau vậy trời?

Thấy tôi mặt mày cau có, Khúc Nhược Cường bá vai bá :

“Sao? Quan tâm em ăn gì cũng không được à?”

“Cậu rõ ràng có khối người theo đuổi, sao cứ sống như sắp thành góa phụ vậy?”

“Làm gì có ai theo…”

Cô ta phì cười:

“Xạo chó! Đại học năm ấy, cậu nhảy một bài điển trong hội diễn, thư tỏ tình gửi về ký túc xá chất như núi!”

“Là do cậu một một dạ với Chu Trụ nên đá bay tất đàn ông khác thôi!

Tính FA đến khi mãn kinh à?”

“Cậu nói ác đấy…”

Tôi nhanh chân chạy về văn phòng để trốn.

, Thẩm Hiếu vẫn đang họp.

Lúc này có đang vào giai đoạn thảo luận, anh không còn nói với tôi nữa mà đang trao đổi gì đó rất chăm chú.

Tôi cũng bật tính, bắt đầu làm .

Hồi thi đại học, tôi từ bỏ ý định vào trường múa để theo Chu Trụ học cùng trường, cùng khoa xây dựng.

Kết quả xui xẻo lại thành “hoa khôi khoa”.

khoa có chưa 30 nữ sinh, dễ lắm!

Bốn năm đó, tôi chứng kiến anh ta chia tay hết cô này đến cô khác.

Ban đầu còn đau , sau thành quen, thậm chí còn giúp anh ta đặt cơm giữ chỗ cho bạn gái .

Danh hiệu “trâu điên tự nguyện” lan khắp trường.

Không ít người chê cười.

Nhưng tôi biết rõ – này không có kết quả.

Trong lúc vẽ CAD, tôi lại liếc sang Thẩm Hiếu.

Anh ta chống cằm, cau mày, đang bàn bạc gì đó với đồng nghiệp.

Không thể phủ nhận, dáng khi anh ta làm rất cuốn.

Có tí sexy.

Đang ngẩn ngơ thì điện thoại báo tin nhắn.

Chu Trụ: “Tiểu Mạn, em còn đó không?”

Tôi thót tim, lập tức thoát giao diện video, gõ liền hai chữ:

“Có đây.”

Trả lời xong lại lập tức quay lại video, thì thấy ánh mắt Thẩm Hiếu đang khóa chặt tôi.

“Có gì sao?”

Tôi cười gượng:

“Không, anh không bận à?”

“Cuộc họp xong rồi. Em…”

Anh dường như muốn nói gì đó, nhưng thấy nét mặt tôi cứng đờ thì ngưng lại:

“Em có à?”

“Ừm, em có chút .”

“Được, em làm đi.”

Rồi anh chủ động tắt cuộc gọi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Quay lại với khung chat của Chu Trụ, thấy một dãy cuộc gọi nhỡ.

Tôi gọi lại ngay.

Anh bắt rất nhanh, giọng có phần gấp:

“Em đang làm gì đấy? Gọi mãi toàn bận .”

Tôi ậm ừ:

“Lúc nãy bận một chút.”

Chu Trụ thở , giọng dịu lại:

“Anh có muốn nhờ. Nếu em bận thì thôi…”

“Không sao, anh nói đi.”

“Anh với Tiểu Tước giận nhau. Từ hôm về nhà đến giờ cô ấy không chịu về lại…”

“Hả?”

Anh thở thườn thượt:

“Anh cũng thấy mình đáng .

Cô ấy từ gia đình đơn thân, điều kiện vốn chẳng bằng nhà anh, vậy mà anh lại áp đặt nhiều…”

“Vậy giờ tính sao?”

“Gần đây Apple ra bản iPhone 13, cô ấy là fan Táo.

Anh định tặng một chiếc để xin lỗi, em thấy được không?”

Tôi thấy… vớ vẩn.

Nhưng vẫn gật đại:

“Ừ, anh thử mua .”

“Vậy nhờ em mua giúp hai cái nhé?

Anh nhớ dưới văn phòng em có store chính hãng mà…”

“Ừm…”

“Làm phiền em rồi, Tiểu Mạn.”

Cúp , tôi thở , nhận chuyển khoản từ anh ta.

lại thấy hối hận vì không từ chối ngay từ đầu.

Tình cảm thì đã hết.

Nhưng thói quen chiều chuộng thì vẫn còn.

(10)

Kể từ hôm đó, tôi Thẩm Hiếu bắt đầu “gặp mặt” đặn với tần suất cao ngày.

Không biết Khúc Nhược Cường đã tiết lộ những gì, mà anh ta đặt đủ ba bữa ăn ngày gửi , làm thêm còn có đồ ăn đêm.

Tôi thấy áy náy, khuyên anh đừng gửi nữa, ai ngờ người trước nay lùng cao ngạo lại đột nhiên nói xin lỗi:

“Không có nhiều thời gian em, đành quan tâm ba bữa cho tử tế.”

“Qua ngày 15, khi vụ đại án xét xử xong, anh sẽ dành ngày hôm đó cho em.”

ngày dành cho tôi là ý gì?

Tôi còn đang mơ màng suy diễn lung tung, thì thấy anh ta môi khô nứt nhẹ:

“Chờ chút, để anh uống miếng nước.”

Anh mở chai nước, đưa lên môi, yết hầu chuyển động rõ ràng theo từng ngụm nuốt.

Tôi nhìn chằm chằm.

Một vài giọt nước chảy từ khóe môi hồng nhạt, rơi xuống áo sơ mi phẳng phiu, còn lại thì men theo áo, lướt nhẹ trên anh ấy rồi trượt xuống…

Toàn bộ khung hình vừa mát mẻ nhẹ nhàng, vừa… gợi cảm ngầm.

Cái này mà không gọi là quyến rũ thì là gì?!

Đúng lúc đó, Khúc Nhược Cường mở bước vào, thấy tôi dán mắt vào điện thoại như bị thôi miên, cô lắc đầu:

“Người trung niên yêu nhau như nhà cũ bốc cháy vậy.”

Tôi: “…”

Liếc sang lịch, mùng 5.

Vậy mà cái ngày 15 ấy, bỗng dưng xa xôi đáng mong chờ đến kỳ lạ.

(11)

Ngày cứ thế trôi qua.

Tôi bắt đầu gọi video với Thẩm Hiếu.

nghe giọng nói trầm ấm – lúc thì nghiêm nghị, lúc lại nhàn nhạt – của anh.

Một người đàn ông nhỏ xíu trong khung hình, gật đầu, trầm ngâm… mà vẫn phát ra sức hút khiến người ta ngẩn ngơ.

Tôi thừa nhận – tôi cảm giác đó.

Cảm giác được một người cần đến phát cuồng… sự gây nghiện.

Vài hôm sau, Chu Trụ lại nhắn tin cho tôi:

“Tiểu Mạn, mua được điện thoại chưa?”

Lúc đó tôi đang vẽ bản vẽ, chỉ nhắn lại hai chữ:

“Chưa.”

“Đã tuần rồi mà vẫn chưa có hả?”

Tôi cầm điện thoại, nhìn chằm chằm dòng chữ đầy trách móc ấy một lúc, rồi bấm gọi luôn cuộc thoại.

Chu Trụ không nhận thoại, anh ta thuộc kiểu “gửi tin rồi chờ người ta rảnh rep”.

Khi anh ấy bắt , tôi mở lời xin lỗi:

“Xin lỗi nhé, lần nào cũng nghe báo hết hàng.”

“Không thử đặt hàng qua trung gian à?”

“Trung gian đòi cao hơn giá gốc 2 triệu.”

Đầu dây chỉ còn tiếng thở nhẹ.

“Ừ, vậy thì đúng là đắt .”

“Ừ, không còn cách khác.”

Đây là lần đầu tiên tôi sự không muốn chiều theo ý anh ta.

Thế nhưng Chu Trụ lại chẳng nhận ra ẩn ý đó, ngược lại còn nhẹ nhàng:

“Nhưng Tiểu Mạn lúc nào cũng có cách mà, phải không?”

“Không sao, anh đợi thêm vài ngày cũng được.”

“Nhưng mà… cố gắng nha.”

anh cúp .

Tôi nhìn màn hình đen phản chiếu gương mặt mệt mỏi của mình, bỗng thấy buồn bực muốn tự tát cho tỉnh.

Dạo này giá iPhone bị đẩy lên trời, hàng chính hãng chỉ có đặt trước, hoặc phải xếp hàng từ khuya, hoặc mua qua đầu cơ với giá cao ngất.

Bất đắc dĩ, tôi đành nhờ người quen giữ cho một suất xếp hàng đêm.

10 giờ tối, hàng nối đuôi nhau tận đầu hẻm.

Đang gà gật trong hàng, thì điện thoại sáng lên:

“Phiên tòa được dời lên sớm, chiều mai là xong.

Gặp nhau nhé?”

(12)

Tôi đồng ý.

Thẩm Hiếu có rất , còn gọi thoại “chúc ngủ ngon”.

Anh không hề biết, trong khi anh nghĩ tôi đi ngủ, thì tôi đang âm thầm cắm rễ giữa đêm , sống sót nhờ mấy ly cà phê miễn phí trong hàng.

Dù có chỗ ngồi nghỉ, nhưng đứng suốt 7–8 tiếng thì lưng đau nhức không thở nổi.

Cầm được hai cái iPhone 13 trên tay mà chẳng có tí nào, trong chỉ có một đống hư vô chán nản.

Thẩm Hiếu gọi video lúc tôi vừa lết lên giường.

Cười chết. Nằm không nổi luôn.

Sợ anh thấy mặt tôi phờ phạc, mắt thâm cằm, nên tôi nhắn nhanh:

Tôi: Đừng gọi video nha, em hơi mệt.

Thẩm Hiếu: Em sao thế?

Tôi: Cơ thể em không ổn lắm…

Thẩm Hiếu: …

Thẩm Hiếu: Vậy thì để tuần sau.

Mặc dù tin nhắn vẫn , nhưng tôi đọc ra được sự thất vọng.

Tôi cắn răng, vội chữa cháy:

Tôi: Tối nay muộn tí cũng được!

Thẩm Hiếu: Hay !

Thẩm Hiếu: khách sạn này có buffet ngon lắm, còn có rạp chiếu phim với bơi nữa!

Thẩm Hiếu: [ảnh][ảnh][ảnh][ảnh][ảnh]

Thẩm Hiếu: [ảnh][ảnh][ảnh][ảnh][ảnh][ảnh][ảnh][ảnh]

…Chỉ tiếc là tôi chưa kịp cái nào thì đã gục tại chỗ, ngủ mất tiêu.

(13)

Tỉnh dậy, trời đã ngả chiều.

Tôi hoảng hốt mở điện thoại ra .

Thẩm Hiếu: Vậy 7 giờ tối gặp nhé?

Thẩm Hiếu: [vị trí]

Ngó lại giờ – “Sáu rưỡi rồi?!”

Tôi vội quẹt lớp kem nền siêu tốc, lôi ra chiếc đầm quyến rũ nhất trong tủ, mang giày cao gót, lao xuống đường bắt .

Giờ cao điểm, dính cứng đường vành đai.

Vừa xuống đường cao tốc thì lại kẹt thêm 5km nữa.

Tôi bực , nhảy xuống , cắm đầu chạy bộ ra trạm tàu điện gần nhất.

Đang thở không ra hơi thì điện thoại rung:

Thẩm Hiếu: Anh đợi em nhà hàng nhé.

Tôi vội lao lên tàu, nào ngờ tuyến này phải đổi chuyến.

Xuống – lên – xuống – lại lên.

Cuối cùng, được khách sạn thì đã gần 9 giờ.

Tôi trễ hẹn hai tiếng.

Tóc tai rối bù, quần áo nhàu nát, gót chân phồng rộp.

Nhân viên nhìn tôi như thể tôi sắp làm điều phạm pháp.

Tôi mở điện thoại, tin nhắn cuối của Thẩm Hiếu là từ lúc… 7:30.

Tôi chạy vào nhà hàng – họ bảo sắp đóng , khách đã ra về.

Lên rạp chiếu phim – tối om, vắng ngắt, không thấy ai.

Cuối cùng, tôi đành leo lên tầng cao nhất.

bơi vắng tanh, chỉ còn hai ngọn đèn vàng mờ hắt ánh xuống mặt nước.

Xung quanh tối om, im ắng đến rợn người.

Nhìn mặt tĩnh lặng, tôi thấy buốt trong .

Anh ấy… đi rồi.

(14)

Tôi gọi liên tục mấy cuộc – báo không liên lạc được.

Mặt lấp lánh ánh nước, âm thanh rì rào vọng lên từ đâu đó trong bóng tối.

Tôi khẽ gọi:

“Thẩm Hiếu? Là anh hả?”

Tôi men theo mép , vừa bước lên vài bước thì…

Trượt chân.

Khoảnh khắc trước khi rơi xuống nước, tôi còn tiếc…

Ơ đấy chỉ là cái miệng xả thôi mà?!

Rơi xuống rồi thấy…

“Khu vực nước sâu – sâu 2.2m”

Chết mẹ, tôi không biết bơi!

Tôi giãy giụa trong nước, hoảng loạn, nhưng trong vẫn có thể nghĩ được một điều rất… nữ tính:

“May , dùng mascara với chì kẻ mày waterproof.

Khi Thẩm Hiếu tìm thấy xác mình thì lớp trang điểm vẫn ổn.”

Đúng lúc ấy, có bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy tôi từ phía sau, kéo tôi lên mặt nước!

Người ấy lặng lẽ lôi tôi vào khu nước nông.

Tôi lết đứng dậy, tóc tai rũ rượi, ướt như chuột lột.

Thẩm Hiếu chẳng nói gì, lại chui xuống nước.

Tôi vừa lau mặt xong thì thấy anh đã lặn đến xa xa.

Tôi thở :

“Anh bơi giỏi đấy.”

Anh không đáp.

“Em cũng muốn học, nhưng mẹ không cho.”

Vẫn không đáp.

“Hay là… anh dạy em nhé?”

Dưới ánh đèn mờ, bóng đen nổi lên mặt nước.

Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào tôi, lông mi đọng nước, gương mặt không né tránh.

Nhìn lâu, tim tôi cũng thấy… mềm nhũn.

“Không được à?”

Tôi biết Thẩm Hiếu là người rất kiêu.

Anh ấy đã cúi đầu vì tôi không ít lần.

Cho đến khi… không thể nữa.

(15)

“Em muốn học bơi à?”

“Ừm.”

“Chỉ vậy thôi?”

Ánh mắt anh liếc xuống, lúc này tôi nhận ra váy mình đã ướt sũng, dính chặt vào người.

May mà là váy tối màu, nếu không thì còn mất mặt hơn.

“Phải đó, hôm nay em có thể… tập nín thở trước.”

“Ồ, còn biết nín thở nữa cơ.”

Tôi: “…”

Thẩm Hiếu khác Chu Trụ điểm rõ rệt nhất: độc mồm.

Anh ta ít nói, nhưng nói câu nào là cắm vào tim người ta câu đấy.

“Thôi đừng luyện nín thở, luyện gan trước đi.”

“Gan á?”

Anh bỗng cười khẽ, rồi xoay lưng về phía tôi, hơi cúi xuống:

“Lên, ôm lấy lưng anh.”

“Hả?”

“Không phải bảo muốn học bơi sao? Anh sợ em xuống nước đã sợ chết khiếp.”

“À… ừm.”

Tôi ôm chặt anh từ phía sau, cảm giác như mình đang bám vào một con thuyền rộng lớn vững vàng.

Tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Nắm chắc.”

“Nhắm mắt lại.”

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

“Bắt đầu nào.”

Ngay giây tiếp theo, toàn bộ giác quan bị bao vây bởi làn nước mát từ mọi hướng.

Dòng nước trượt qua tay chân, tai ù ù như bị gió rít, mắt nhắm chặt bị ép phát đau.

Chưa kịp cảm nhận hết thì cơ thể đã bị đưa ra xa mấy mét.

Tôi vẫn ôm sau lưng Thẩm Hiếu, nghe anh nói đầy giễu cợt:

“Muốn học nữa không?”

Tôi quay đầu, sặc nước một trận cố gắng nói được:

“Muốn.”

Anh có ngạc nhiên, nét mặt dịu lại thấy rõ, còn tháo kính bơi của mình đưa tôi.

“Lần này thử mở mắt ra .”

“Mở mắt á?”

“Lên đi.”

Tôi cũng thấy hứng thú, đeo kính vào, lại leo lên lưng anh lần nữa.

Lần này chưa đến 30 giây đã bơi sang đầu .

Thẩm Hiếu nhìn nghiêng mặt tôi đang hớn hở, ánh mắt anh cũng lấp lánh theo:

không?”

!”

“Làm phát nữa nhé?”

“Làm nữa!”

Chúng tôi cứ thế bơi qua bơi lại trong làn nước đen ánh suốt một tiếng đồng .

Tôi bắt đầu cái cảm giác đó.

Vừa hồi hộp, vừa thỏa mãn, vừa giải tỏa…

Cũng giống như cái cảm giác khi bạn bất ngờ phải một ai đó.

Một chút hỗn loạn, một chút buồn đan xen, giống như… lần đầu tiên biết nổi loạn.

Bơi xong, hai ngồi bậc nước nông để nghỉ, nước chỉ ngập ngang eo.

Giọng Thẩm Hiếu vẫn , pha chút kiêu ngạo.

“Em có cảnh dưới nước không?”

“Chả thấy gì hết, tối thui.”

“… À, anh quên. Đây không phải biển.”

Tôi giật mình:

“Anh từng lặn biển rồi á?”

Anh lườm tôi:

“Nói gì vậy? Anh có bằng lặn từ hồi đại học rồi. năm nghỉ phép ra biển.”

Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt long lanh.

nhận ra sự “thán phục nhẹ” từ tôi, anh vội nhìn sang chỗ khác, giọng mang chút ngượng ngùng hiếm có:

“Sau này… em có thể đi cùng anh.”

Lời mời của anh khiến tôi hơi bối rối.

Không biết trả lời sao.

Thấy tôi im lặng, anh khẽ cười một cái:

“Em biết không, càng lớn rồi thì… lần rung động hiếm hoi khó khăn lắm.”

“Nên, tuyệt đối không thể lãng phí.”

Dưới ánh đèn vàng mờ, gương mặt ướt của anh như được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ – vừa vừa mơ.

Lúc đó, tôi nhìn anh.

Anh cũng nhìn tôi.

Nước trong buốt, nhưng cái ôm của anh lại rất ấm.

Cái ôm vừa đủ , để khiến nụ hôn của chúng tôi trở nên không thể cưỡng lại.

Chạm nhẹ rồi tách ra, như mộng.

Thẩm Hiếu không làm gì mức, chỉ dùng tay nhẹ nhàng lau hết nước quanh mắt tôi, từng chút, từng chút một.

Ánh mắt anh chân thành, nghiêm túc.

Tôi chợt nhận ra – Anh cần tôi.

Giống như tôi cũng cần anh vậy.

(16)

“Làm thêm lần nữa nhé?”

“Hả? Giờ trễ rồi mà…”

Tôi tưởng anh rủ bơi tiếp. Ai ngờ anh lại…

Cúi người xuống, một tay luồn vào tóc tôi, kéo tôi vào gần.

Tôi như quả nho chín, bị anh hái gọn mà không kịp phản ứng.

Không ổn rồi!

Tôi vội chống hai tay lên ngực anh, đẩy ra:

“Khoan… đợi chút.”

“Xin lỗi… cái này hơi nhanh …”

Thấy tôi né tránh, anh bỗng cười khẽ:

“Em tưởng anh muốn làm gì?”

“Yên tâm, đây là nơi công cộng mà.”

Nói xong còn cười rất nữa.

Rồi anh vào thay đồ, đem theo áo khoác từ cho tôi mượn, tôi lại được ngồi ghế phụ – lần thứ hai.

Tôi ngồi mà lo lắng:

“Hay em ngồi hàng ghế sau đi…”

Anh đưa tay khẽ bóp cằm tôi một cái:

“Không cần. Từ nay chỗ đó là ghế riêng của em rồi.”

Chỉ một câu ngắn ngủi thôi, mà như đổ một thùng mật bạc hà vào tôi.

Đường về vắng lặng, anh lái chậm rãi, kể :

ra, anh là người rất nhàm chán.

lần xử xong một vụ, anh đi bơi, ăn một bữa, rồi phim một mình xong về ngủ.”

“Đó là cách duy nhất để anh xả stress.”

Tôi cười:

“Vậy thì em còn nhàm hơn.”

“Sao cơ?”

“Em không làm thì thôi, làm là vẽ bản vẽ, chạy công trình.

Cuối tuần chỉ có ngủ để hồi sức.”

“Vất vả vậy luôn à?”

Anh vừa nói, tôi vừa thấy chua xót trong :

“Thì cũng phải thôi, công là vậy mà…”

Tôi đang kể thì điện thoại sáng lên.

Vừa thấy tên người gọi, tôi tắt màn hình ngay lập tức.

Thẩm Hiếu chắc chắn cũng thấy.

Không khí yên ắng lạ thường.

Anh im lặng lái về dưới nhà tôi, xuống mở cho tôi:

“… Cảm ơn.”

Tôi không dám nhìn thẳng.

Anh liếc tôi một cái, nhẹ giọng:

“Thời gian của chúng ta rất quý.

Nên phải dành cho người xứng đáng.”

(17)

Tôi đứng đó, nhìn chiếc anh phóng đi như bay.

Lồng ngực còn âm ấm khi nãy giờ buốt.

Điện thoại lại rung…tôi tắt nguồn luôn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương