Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Cô gật đầu:

“Em đã nói với anh Hiếu rồi, anh ấy sẽ giúp em nói đỡ.”

“Thế cũng tốt.”

Tống Tước mỉm cười, rồi trước khi đi, cô bất ngờ thả một quả bom:

“Thật ra lúc còn học đại học, anh Hiếu từng nói với em là anh ấy có người mình thích, còn định theo đuổi nữa.”

cuối cùng hai người cũng đến với nhau rồi, coi như viên mãn nhé.”

Tôi: “???”

Còn chưa tiêu hóa cái tin chấn động này, cô ấy đã lịch sự nói lời tạm biệt rồi vali đi vào thang máy đối diện.

Tôi mang tâm sự quay vào , nhưng trên sofa không còn thấy bóng dáng Thẩm Hiếu nữa.

Tôi đi tìm trong bếp, phòng làm việc, vệ sinh – cũng không thấy.

Cuối cùng về lại phòng mình, mới phát hiện ra anh đang nghiêng người nằm trên chiếc giường nhỏ màu hồng của tôi, đắp chiếc chăn Shin yêu thích của tôi, lim dim ngẩng mí mắt lên:

“Sofa nhỏ quá, cho anh mượn giường nằm chút nhé…”

“Tôi không cho!”

Tôi nắm lấy chăn ra, lại bị anh nhàng ngược lại, cả người tôi bị cuốn vào vòng tay anh.

Cái đầu tóc mềm mềm của anh dụi vào hõm vai tôi, giọng nũng nịu:

“Ngủ cùng đi mà~~”

Tóc anh đen mềm, quét đầu tôi, mang theo mùi nắng rất dễ chịu.

Tôi không đẩy anh ra, trái lại còn vô thức nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng… rồi ngủ thiếp đi.

Trong mơ, tôi quay về thời học sinh, vừa diễn xong một bài múa cổ điển từ sân khấu xuống, đang trong làn gió chiều nhàng chạy về phía Chu Trụ.

Bất chợt, từ ven đường ra một nam sinh xa lạ, tóc đen rối, dáng cao gầy, mặt mơ hồ.

“Chào cậu, tớ là…”

Chưa cậu ta thiệu xong, tôi đã vung tay từ chối:

“Xin lỗi, không tham gia câu lạc bộ, cũng không làm thẻ.”

Dứt lời, tôi xoay người bỏ đi thẳng.

Sau này nhớ lại gương mặt đó, tôi giật mình tỉnh giấc, cả người mồ hôi lạnh.

Thẩm Hiếu cũng tỉnh, nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt đó khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Tôi cố gượng cười:

“À thì, Tống Tước nói… hồi đại học anh định theo đuổi tôi hả, thật không đấy…?”

“Thật.

Chỉ là chưa bắt đầu, đã thúc rồi.”

“…”

Tôi đang ngượng chín mặt thì anh chống tay lên má, mắt nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng về ký ức mộng mị nào đó:

“Đến anh nhớ dáng em vừa nhảy múa xong, từ hậu trường ra, dáng vẻ ấy, ánh mắt ấy… lạnh lùng, uể oải, quyến rũ…”

Thấy anh nói lố, tôi nhịn không nổi cắt ngang:

“Xin lỗi, nhưng tôi đính chính…”

“… ánh mắt đó không uể oải, mà là do tôi cận thị.”

(31)

Lúc này, tôi nhìn anh.

Anh nhìn tôi.

Đột nhiên trước mắt tối sầm, là vì anh chống tay dậy, nghiêng người áp sát, đôi mắt trong sáng ánh lên sự ám:

“Nghĩ thử xem tương lai của ta đi, em nói xem.”

“Tương lai gì?”

Thấy tôi giả vờ không , anh nguy hiểm nheo mắt lại:

“Anh đã đổi visa thành một tháng sau rồi.

tụi mình gặp mặt bố mẹ, làm một bữa tiệc, tiện thể đăng ký luôn, rồi đi trăng mật luôn một thể, em thấy sao?”

“Tôi thấy…”

Tôi vừa định trả lời, thấy trong mắt anh ánh lên chút căng thẳng, nên dưng muốn trêu.

“Không có cảm giác lãng mạn gì hết, chê.”

Nhân lúc anh ngơ ngác, tôi chuồn khỏi tay anh, vờ :

“Lỡ như tôi đồng ý cưới rồi, đến lễ cưới anh lại làm gì ám với Tống Tước thì sao?”

Thẩm Hiếu lúc này mới nghiêm túc lại:

“Không thể nào.”

“Sao lại không?”

“Từ năm anh 8 tuổi, cô ấy mới sinh ra, anh đã thay tã cho cô ấy suốt một năm trời.

Từ đó trở đi, đã không còn khả năng ấy nữa.”

“???”

“Cho em biết cũng không sao.”

Anh thở dài:

“Thật ra Tống Tước là con riêng của ba anh.

Sau này ba không quan tâm nữa, rồi còn ly hôn với mẹ anh.

Anh với cô ấy lúc nhỏ thường bị đói, mẹ anh mới dọn sống đối diện cô ấy, hai sống cạnh nhau cho đến khi trưởng thành.”

“Cô ấy cũng giống mẹ mình, chọn sai người.

Anh là anh trai, đương nhiên có trách nhiệm…”

Tôi bị quả bom này dội cho choáng váng, mãi mới tìm lại được giọng:

“Vậy… vậy sao anh không nói sớm?”

Anh liếc tôi, giọng không vui:

“Anh thể tùy tiện đi rêu rao Tống Tước là con riêng chứ?”

“Đó là trách nhiệm của anh trai.”

(32)

Thấy tôi không nói gì, anh hơi căng thẳng, ghé sát lại, hơi thở mang mùi bạc hà phả bên má tôi:

“Em à?”

“Dù sao cô ấy cũng là em gái anh, anh không thể mặc kệ hoàn toàn…”

Ánh mắt anh dè dặt, như thể đang soi chiếu vào một bản sao khác của chính mình.

Tim tôi chợt nhói lên:

“Không sao cả, lúc cô ấy cần anh thì giúp một tay, cũng là điều nên làm.”

“Em nói thật chứ?”

“Thật.”

Thấy tôi không có vẻ gì là đang giả vờ, anh nhàng hôn lên má tôi:

“Anh cứ tưởng em đang anh.”

“Không có .”

Không những không , mà tôi còn thấy anh lúc dễ nhìn, thậm chí nhìn thấy đẹp trai.

Đôi lông mày sắc sảo kiêu ngạo , đôi mắt tưởng như lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa biết bao tình cảm – chỉ khi đến gần, anh đủ lâu, mới có thể đọc được sự dịu dàng ấm áp dưới lớp vỏ lạnh nhạt ấy.

Sự bao dung và sâu sắc của anh dường như lấp bóng tối và trống rỗng trong tôi, khiến tôi lại một lần nữa khao khát được yêu hết mình, không cần nghĩ đến cục.

Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt không rời, anh nhàng chớp mắt:

“Em thích anh à?”

Rồi khẽ cong môi:

“Cho em cơ hội chứng minh, mời đưa bằng chứng.”

Tôi thích anh thật đấy, chỉ là nói ra hơi mất mặt thôi.

Thế là tôi cố đánh trống lảng:

“Em có quyền giữ im lặng.”

Nghe vậy, anh vừa buồn cười vừa bất lực nhìn tôi.

Lúc này, với vẻ mặt như không giấu nổi đắc ý, vài lọn tóc rủ bên thái dương, anh nghiêng người ghé sát tai tôi thì thầm, giọng hơi có chút tà khí:

“Biết tại sao ngày nào anh cũng gọi video cho em không?”

“… Vì sao?”

“Anh muốn chiếm lấy ánh mắt em trước, rồi mới đến trái tim em.”

(33)

Tình hình bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.

Chẳng biết từ lúc nào anh đã ôm chặt lấy tôi, một tay nhàng vuốt ve, tay lần mò tới cúc áo tôi…

Nhưng chưa làm gì thêm thì chuông cửa reo lên, từng tiếng như đòi mạng, chưa tới vài giây, vị khách nửa đêm đã bắt đầu đập cửa thùm thùm.

Anh đột ngột bật dậy, mặt sa sầm lại.

Tôi vội dụi má vào anh một cái, rồi nhảy xuống khỏi sofa, xỏ đại đôi dép lết ra mở cửa.

Nhìn mắt mèo, bên ngoài là một gương mặt dữ.

Là Chu Trụ?

Sao anh ta lại tới đây?

(34)

Chu Trụ luôn biết địa chỉ tôi, nhưng chưa từng đến tìm vào ban đêm thế này.

Tôi sợ anh ta thấy được Thẩm Hiếu trong nên vội ra hành lang:

“Anh Chu, sao anh lại tới này?”

Chu Trụ râu lún phún, ánh mắt thất thần, trông vô cùng tiều tụy:

“Tiểu Tước gọi không được, em cũng không nghe máy…”

Xem ra Tống Tước đã bỏ đứa bé, còn anh ta thì chưa biết.

Tôi đành giả vờ hỏi:

“Lại cãi nhau à?”

“Cũng coi như thế, vì đi đăng ký hôn.”

Tôi sững sờ:

“Hai người hôn lâu rồi mà chưa đăng ký sao?”

Chu Trụ thoáng lúng túng:

“Mẹ anh nói sinh con rồi đăng cũng không muộn.”

Tôi khó :

“Tiểu Tước đang mang thai mà, đăng ký thì đăng ký thôi, có gì to tát ?”

“À thì… hôm đó mẹ anh đùa là sinh con trai mới được đăng ký…”

… Tuyệt thật.

“Nếu là con gái thì sao?”

“Thì sinh thêm đứa nữa, biết đứa sau là con trai…”

Anh ta còn chưa nói xong thì cửa sau lưng bật mở.

Tôi còn chưa phản ứng thì một cú đấm nhanh như chớp đã giáng thẳng vào mặt Chu Trụ, máu lập tức phun ra trên gương mặt điển trai .

“Mẹ kiếp!”

Chu Trụ ôm lùi lại hai , ánh mắt vừa đề phòng vừa u ám, còn Thẩm Hiếu thì khoanh tay lạnh lùng đứng đó:

“Hồi trước tôi đã nói với cô ấy rồi, loại người như anh không xứng cưới, thì thấy rõ rồi chứ?”

Chu Trụ dường như không dám gây hấn trực tiếp với anh, chỉ lại phía tôi:

“Tiểu Mạn, em biết rõ anh ta với Tiểu Tước mập , sao còn lại với hắn?”

Tôi còn chưa mở miệng thì Thẩm Hiếu đã bật cười:

“Tôi mập với ai? Có đầu óc thì cũng đừng tràn vào.”

“Bộ trong đầu anh ngoài đàn ông đàn bà ra thì không còn chỗ chứa thứ gì khác à?”

Tôi: “…”

Có cảm giác anh đang bóng gió chửi ai đó.

Chu Trụ nhìn tôi, ánh mắt mong chờ sự ủng hộ.

Tôi khẽ nói:

“Anh Chu, Thẩm Hiếu với Tống Tước có chung một người cha, sau này đừng nói bừa nữa.”

“Cái gì?!”

Kẻ địch tình trường biến thành anh vợ, vị trí đạo đức tưởng nắm chắc trong tay sụp đổ tan tành, nét mặt Chu Trụ lúc đỏ lúc trắng, biểu cảm thay đổi liên tục.

Tôi điềm đạm nói:

“Còn nữa, Tiểu Tước sẽ không quay lại , anh buông tha cho cô ấy đi.”

“…”

“Có người, yêu vào là chỉ chuốc lấy bất hạnh, cô ấy là một, em cũng vậy.”

Chắc chưa từng thấy tôi lạnh lùng đến thế, Chu Trụ tròn mắt nhìn tôi, như không tin nổi:

“Tiểu Mạn! Cô ấy như vậy thì thôi đi, sao ngay cả em cũng không cho anh?”

Tôi tránh khỏi tay anh ta, bất chợt bùng nổ:

“Đừng chạm vào em!”

“Trước em đã vì anh mà đánh đổi tất cả, nhưng anh xứng đáng sao? Tiểu Tước là cô gái tốt như thế, anh đã đối xử với cô ấy thế nào hả?! Cô ấy không tự bỏ đi, rõ ràng là bị gia đình anh dồn ép đến đường cùng!”

Dưới màn mắng mỏ không chút nể nang của tôi, mặt Chu Trụ giật giật, rất lâu sau mới thốt được một câu:

“Vậy… em biết Tiểu Tước đang ở đúng không?”

Tôi còn chưa nói gì thì Thẩm Hiếu đã tôi ra sau, thân hình cao lớn chắn hẳn phía trước:

“Chu Trụ, làm ơn cư xử cho ra đàn ông một chút, tự giải quyết cho gọn, đừng có chỉ biết ép Tiểu Mạn.”

“Nói trắng ra, là do anh không ra gì. Chưa đăng ký thì cuộc hôn nhân này coi như chấm dứt!”

Giọng anh dứt khoát, rõ ràng không có chút dư địa nào thương lượng.

Chu Trụ nét mặt rã rời, cố bấu víu:

“Chỉ là sinh con thôi mà, nếu cô ấy không chịu thì anh có thể về thuyết phục mẹ…”

Thẩm Hiếu cười khẩy:

“Chu Trụ, tôi đã coi anh là người, thì anh làm ơn cũng đừng làm mình như súc vật.”

“Nói tiếng người thì sống cho ra người, đừng miệng thì văn vẻ mà mùi như chuồng heo.”

Chu Trụ: “…”

Tài phun chửi của Thẩm Hiếu đúng là không ai bì .

Chu Trụ bị mắng đến mức nghi ngờ nhân sinh, lúc rời đi mà chân cũng xiêu vẹo.

Nhưng vài hôm sau, anh ta lại vác mặt tới xin lỗi, nói đã nhận ra lỗi lầm, muốn đi tìm Tống Tước về. quả là bị hai đứa tôi đóng sầm cửa vào mặt không thương tiếc.

Sau đó, tôi đưa Thẩm Hiếu về ra mắt bố mẹ, xem như chính thức xác định mối quan hệ. Anh không còn nhắc đến cưới xin ngay, mà thỉnh thoảng chỉ âm thầm bổ sung thêm tài liệu vào cái thư mục “chiến lược cầu hôn” của mình.

Hôm trước tôi lén xem thử – đã lên đến 1.1GB rồi.

Quả là đàn ông đỉnh của chóp.

Cuối cùng, trước khi mùa đông tới, tôi lại xác định được một địa điểm lặn biển mới.

đây, Thẩm Hiếu đang nằm trên chiếc sofa nhỏ của tôi, mặc đúng cái quần sịp họa tiết Shin phiên bản đôi, hí hửng gửi cho tôi từng tấm ảnh phòng suite khách sạn:

“Xem đi, em thích khách sạn nào?”

“Tùy anh chọn.”

“Vậy đặt hai phòng?”

“Một phòng là đủ rồi.”

Không khí lặng đi.

Thẩm Hiếu bật dậy, đôi mắt nhạt màu ánh lên tình ý:

“Em thật sự đồng ý sao?”

Bị ánh nhìn cháy bỏng ấy thiêu đến nóng mặt, tôi dụi :

“Anh cũng từng ngủ sofa rồi mà…”

“Chủ yếu là… tiết kiệm chi phí thôi.”

Thẩm Hiếu: “…”

(35)

Tháng Mười Một, bọn tôi đến đảo Phân Châu ở Hải Nam.

Mùa này là mùa vắng khách nên trên đảo cũng không quá đông người.

Sau khi xuống , Thẩm Hiếu bơi một vòng rồi ướt sũng quay lại bờ.

tôi từ chối hướng dẫn viên, anh tự dẫn tôi xuống biển.

Biển hôm nay không có dòng chảy mạnh, chỉ lăn tăn vài gợn sóng.

Bãi cát vàng trải dài mười dặm, trôi dạt về phía chân trời.

Trời xanh ngắt, nắng chiếu rực rỡ không chút che chắn.

Những con sóng xô đẩy nhau tiến về phía trước, từng lớp từng lớp, như hàng ngàn vảy cá óng ánh đang cuộn trào.

Cảnh đẹp vượt xa trí tưởng tượng.

Thẩm Hiếu lái ca nô.

Tôi đứng chênh vênh giữa thuyền, tóc dài tung bay, váy vải tung lên theo gió.

Được thỏa sức tận hưởng cái đẹp của chính mình khiến tâm trạng tôi tốt chưa từng thấy, thậm chí cảm thấy… thật hạnh phúc.

Trên thuyền, người đàn ông mặc bộ đồ lặn yên lặng, cúi đầu nhìn xuống mặt biển phía trước, vẻ mặt nghiêm túc.

“Lát nữa mình sẽ lặn nông trước nhé, nếu em thấy ổn thì ta mới xuống sâu hơn, được không?”

Tôi giơ tay làm ký hiệu đồng ý.

Sau đó tôi chui vào khoang thay đồ, mặc đồ lặn, cắn ống dưỡng khí, tạm thời nằm trên lưng anh làm quen với cảm giác.

“Có sợ không?”

“Không.”

“Vậy anh bắt đầu nhé.”

biển nơi đây rất trong.

Xuống khoảng 5 mét đã có thể thấy đàn cá nhiệt đới bơi lượn từng mảng, ánh sáng vàng óng như cánh mỏng lướt trước mắt.

Xuống sâu thêm 10 mét, màng nhĩ bắt đầu đau nhức.

Thực tế, vùng biển mở này có hạn lặn sâu là 18 mét – thuộc cấp độ lặn cơ bản.

Dù vậy, tôi khá căng thẳng, không nhịn được siết chặt tay Thẩm Hiếu.

Anh quay đầu lại, ánh mắt trấn an, rồi chỉ tay về phía trước.

tôi bơi xuyên vài cụm san hô mềm cao vút, phía trước bất ngờ hiện ra nhiều tượng đá – có tượng đứng, có tượng , có tượng nằm ngủ…

Tựa như tôi vừa lạc vào một thế Phật quốc nơi đáy biển.

Tôi cùng những pho tượng muôn hình muôn vẻ này bơi giữa lòng biển xanh, âm thanh ù tai dần dần dịu đi.

Chợt tôi vì sao Thẩm Hiếu lại thích một mình lặn sâu đến vậy.

Khi dõi theo thế mới mở ra trước mắt, tôi cảm giác mọi thứ đều đang thay đổi.

Giống như mình vừa vượt một ranh nào đó, vẽ lại bản đồ cuộc đời, thậm chí ra những điều từng đau đầu suy nghĩ suốt bao lâu.

Lần đầu tôi nổi loạn, là vì chọn Chu Trụ.

Lần thứ hai, là chọn Thẩm Hiếu.

Nhưng thật ra, mỗi lần như vậy đều giống như tôi lao mình vào vùng biển sâu ấy — không do dự, chọn đúng con đường mình muốn.

Thanh xuân mà, cớ gì hối hận?

Đột nhiên, có người đẩy lưng tôi một cái.

Tôi lập tức bị dòng cuốn đi, lướt vào giữa khu tượng Phật.

Ngay chính giữa, bức tượng lớn nhất, hoàn chỉnh nhất, đang nâng trong tay một vỏ trai khổng lồ.

Tôi tinh mắt nhìn thấy bên trong có vật gì đó lấp lánh trong đám rong rêu.

Gì thế ?

Một chiếc… nhẫn kim cương?

(Ba mươi sáu)

Sau khi lên bờ, tôi cầm chiếc nhẫn đưa cho Thẩm Hiếu xem.

Anh trên cát, tóc còn nhỏ , đang mải pha ép xoài với đá lạnh, hàng mi dài cong vút cũng đọng lại vài giọt biển.

Tôi chìa tay ra khoe:

“Anh xem, em nhặt được cái nhẫn này nè.”

Không ngờ anh còn chẳng buồn nhìn, chỉ lười nhác nhấc mí mắt lên:

“Em nghĩ kỹ rồi? Đeo vô là không tháo ra được .”

“Tại sao tháo? Cái này em nhặt được mà.”

“…”

Thẩm Hiếu nhìn tôi một cái, rồi mặc lại đồ lặn, nhảy cái “bụm” xuống biển.

Tch tch.

Lát sau anh trở lên, đưa tôi xem cái vỏ trai bẩn thỉu, rồi giơ luôn điện thoại lên:

“Đây, liên mua hàng đây, đủ nghi thức chưa?”

“… Cũng tạm.”

Thấy tôi nhếch môi cười, anh mới nhận ra mình trúng kế, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên một mảng.

“Hừ, không muốn lấy anh thì nói đại.”

Còn tôi, không thể nào giấu nổi cơn sóng lòng đang dâng trào.

Chỉ có thể nhìn anh, chân thành nói:

“Anh biết không, lúc này anh còn đẹp hơn cả bầu trời hồng phấn trên bãi biển nữa.”

“Em…”

Muốn nói gì đó lại thôi, anh quay mặt đi, hàng mi mảnh khẽ rung lên như không biết làm gì.

Còn tôi lặng lẽ dựa vào bờ vai rộng của anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cứ thế, hai người cùng ngắm hoàng hôn loang khắp chân trời.

Bầu không khí dịu dàng dài được một lúc thì giọng Thẩm Hiếu vang lên trên đỉnh đầu tôi, uể oải mà “bất mãn”:

“Thật ra, anh có một điều ước…”

“Gì vậy?”

“Muốn đổi ảnh đại diện đôi với em.”

“…”

“Nếu em không thấy phiền.”

“Có.”

“Hừ.”

Sau đó, anh không nói thêm gì nữa.

tôi dựa vào nhau, rất nhanh bị cơn gió biển ấm áp ru ngủ.

Tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, dựa vào vai anh, bật cười:

“Nếu sau này gặp rắc rối gì, liệu có thể chờ luật sư của em đến giải quyết không?”

Người bên cạnh khẽ cười, giọng không giấu được sự kiêu ngạo nhưng lại đáng yêu vô cùng.

“Với em, anh trao toàn quyền vĩnh viễn.”

-HẾT-

Tùy chỉnh
Danh sách chương