Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi mật với bạn trai, phản ứng của anh ấy kỳ lạ.
Tôi đã mặc bộ nội y ren sexy mà anh ấy mong chờ lâu, vậy mà anh ấy lại hề chạm vào tôi lấy một cái.
Trong phòng không đèn, tôi ghé sát tai anh ấy thì thầm, phả nhẹ: “Bất ngờ dành cho anh đấy, có thích không?”
của người đối diện trở nên gấp gáp.
Tôi vui mừng, nghĩ rằng đã có tác dụng.
Thế là tôi quàng tay qua cổ anh ta, hôn mãnh liệt hơn.
Nhưng đúng ấy, ngoài cửa vang lên tiếng của bạn trai: “Đèn vẫn mà nhỉ, sao thấy ai thế?”
Tôi sững người, máu toàn như dồn ngược lên não.
Nếu như Giang Thần đang bên ngoài, vậy thì… người tôi đang ôm là ai?
1
Trong bóng tối, tôi lập tức người dậy khỏi người đối diện.
Tay ôm chặt lấy ngực, siết chặt vạt áo mỏng manh: “Anh là ai?!”
Tôi hạ giọng, hoảng loạn nhìn cái bóng mờ phía .
nhanh sau đó, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên: “Phó Trạch.”
Tôi sững người.
Đó là bạn cùng phòng của Giang Thần.
đến tìm Giang Thần, tôi từng gặp vài lần.
Ấn tượng anh ta là lạnh lùng, kiệm lời, nhìn qua đã thấy khó tiếp cận.
Mỗi lần chạm cũng chỉ gật đầu cho có chứ từng nói chuyện.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, tôi đỏ bừng lên, ngượng ngùng chất vấn: “Anh vào phòng Giang Thần làm ?”
“Lấy sạc pin.”
Anh ta đáp đơn giản.
Nhưng tôi thì sợ đến mức tay chân luống cuống.
này trên người tôi gần như còn nhiêu miếng vải che .
Một nam một nữ, cùng một phòng tối om, trong hoàn cảnh thế này…
Nếu Giang Thần bước vào thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!
Tôi vội vã nhặt lại bộ đồ vừa thay ra điện thoại, chui ngay vào tủ quần áo.
“Đừng để Giang Thần phát hiện ra tôi. Làm ơn đấy…”
Tôi thì thào cầu Phó Trạch.
Anh ta im lặng hai giây rồi tới đóng cửa tủ lại giúp tôi.
Cùng ấy, cửa phòng mở ra.
Giang Thần bước vào.
Anh ấy đèn, căn phòng sáng rực.
“Này? Phó Trạch, sao cậu lại trong phòng tôi?”
Phó Trạch cầm lấy cục sạc đặt trên bàn: “Đến lấy sạc.”
“Ò.”
Giang Thần ừ một tiếng, giọng không nghi ngờ.
“À phải rồi, cậu có thấy Ôn Noãn không? Cô ấy nói sẽ tới mà thấy đâu.”
“Không thấy.”
Tôi căng thẳng đến mức lưng toát mồ hôi.
Hôm nay là kỷ niệm một năm yêu của tôi Giang Thần.
khi tan ca, tôi còn nhắn cho anh ấy, bảo buổi tối có một bất ngờ.
Anh ấy bận tăng ca, bảo sẽ trễ nên tôi mới tranh thủ tới để chuẩn .
Tôi còn định khi anh ấy vừa bước vào thì sẽ biến mình thành món quà ngạc nhiên cho anh.
Không ngờ lại thành ra trò cười thế này.
“Máy tính trong phòng tôi lỗi, cậu qua xem giúp với được không?”
“Được.”
Đợi Phó Trạch dắt Giang Thần rời , tôi lập tức chui ra khỏi tủ, thay quần áo thật nhanh, thu dọn mọi thứ rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
2
Trên đường , tôi nhắn tin cho Giang Thần: [Anh yêu, hôm nay em thấy mệt nên không tới được. lỗi nhé, món quà bất ngờ phải để sau vậy.]
Anh ấy nhanh chóng trả lời: [Không sao đâu, em sao thế? Có cần anh qua với em không?]
[Không cần đâu, em ngủ rồi. Anh cũng nghỉ sớm nhé.]
này tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình để trấn tĩnh lại nên vội vàng chối.
[Được rồi. Vậy sáng mai anh qua thăm em.]
[Ừm.]
Tôi đặt điện thoại xuống, phào nhẹ nhõm.
tới nhà, tôi lập tức vào phòng tắm xả nước ngâm mình.
Dòng nước ấm quanh cơ thể, mang lại thư giãn bình yên ngắn ngủi.
Nhưng trong đầu, những hình ảnh vừa nãy cứ ào ào hiện không ngừng.
đầu tới cuối, Phó Trạch không hề phản ứng .
Khi tôi ôm lấy anh ta, dán sát vào người anh ta, chủ động hôn mãnh liệt như vậy…
Anh ta không hề có bất cứ động tác vượt ranh giới nào.
Ngay cả khi tôi nắm lấy tay anh ta trong tư thế mật đến thế mà anh ta cũng chỉ gấp gáp một chứ không hơn.
Nhưng…
Với thể lực của anh ta thì hoàn toàn có thể dễ dàng đẩy tôi ra.
Vậy mà anh ta lại không làm thế.
Chỉ để mặc tôi hành động tùy tiện với mình.
Nghĩ đến đó, tim tôi bất giác đập thình thịch, cả người nóng bừng.
Phản ứng của Phó Trạch khi ấy… phải cũng có phần khác thường sao?
Khi đó, anh ta có biết người trong phòng là tôi không?
Tôi lập tức dằn lại suy nghĩ của mình.
Dù sao cũng là tôi nhầm người .
Nếu còn định đổ lỗi cho người khác thì đúng là vô liêm sỉ.
Anh ta sẵn lòng giúp tôi che giấu, đánh lạc hướng Giang Thần, lẽ ra tôi nên biết ơn mới phải.
3
Sáng sớm hôm sau, Giang Thần mang theo một đống túi lớn túi nhỏ tới nhà tôi.
“Thế nào rồi? Đỡ hơn ?”
Tôi vừa thức dậy, anh ấy liền hỏi han.
“Ừm, không sao đâu, hôm qua chỉ mệt .”
“Cũng không còn sớm nữa, em rửa . Anh vào bếp nấu cơm.”
Tôi gật đầu.
Khi tôi ra khỏi phòng, Giang Thần đã tất trong bếp.
Tôi anh ấy cùng làm một ty, là tình yêu chốn sở.
Yêu hơn một năm, Giang Thần cưng chiều tôi hết mực.
Chỉ cần có thời gian nghỉ thì anh ấy sẽ tới nấu ăn cho tôi.
Có anh ấy bên, tôi hầu như cần động tay vào việc .
Ngay cả giặt giũ, dọn dẹp, anh ấy cũng đều làm hết.
Mỗi dịp lễ tết, anh ấy lại đưa tôi chơi, chuẩn quà cẩn thận.
Thỉnh thoảng có cãi , anh ấy cũng luôn là người sai , không để tôi phải rơi nước mắt.
Tôi là kiểu người khó mở lòng.
Nên đầu, với Giang Thần, tôi chỉ giữ tâm thế thử xem sao.
Nhưng sau một năm bên , tôi đã quan sát đủ rồi.
Tối qua, tôi quyết định tiến thêm một bước trong mối quan hệ này.
Chỉ là không ngờ lại gây ra tình huống dở khóc dở cười như thế.
Giang Thần chuẩn xong bữa cơm gồm bốn món một canh, gọi tôi ra ăn.
“Đều là món em thích đấy, mau nếm thử .”
Anh ấy bới cơm cho tôi, ánh mắt đầy mong chờ.
“Ừm.”
Tôi gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Dù chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm ngoài ý muốn nhưng tôi vẫn thấy áy náy với Giang Thần.
Ăn được nửa bữa, tôi không nhịn được mở miệng: “Bạn cùng phòng của anh, Phó Trạch… anh ấy là người thế nào?”
“Phó Trạch à?”
Giang Thần khựng lại một rồi đáp: “Cũng tốt mà. Sao thế?”
“Chỉ là… mỗi lần em tới tìm anh, em thấy anh ấy cứ lạnh lùng nên tò mò không biết hai người chung thế nào.”
“Cậu ấy hướng nội, đúng là khá lạnh lùng. Nhưng thật ra là người tốt.”
“Ừm.”
“Cậu ấy độc à? Có bạn gái ?”
“ từng thấy cô gái nào tới tìm cậu ấy. Toàn một mình, chắc là còn độc . Nhưng mà… trong ty thì nhiều người theo đuổi lắm.”
Phó Trạch cũng làm cùng ty với tôi Giang Thần.
Chỉ là khác bộ phận.
Anh ta điển trai nên cũng có nhiều fan.
Chuyện này tôi cũng từng nghe qua.
“Ơ? Tự nhiên sao em lại quan tâm tới cậu ấy thế?”
Giang Thần vừa gắp đồ ăn vừa hỏi.
“Không lẽ em thay lòng đổi dạ, cũng mê cậu ấy rồi?”
Anh ấy cười đùa nhưng tôi vội vàng phủ : “Không có! Làm có!”
Giang Thần cười: “Anh trêu em . Anh biết mà, bé yêu nhà anh trong tim chỉ có mỗi mình anh .”
“Anh biết là tốt rồi.”
4
Sáng thứ Hai đến ty.
Không ngờ tôi lại gặp Phó Trạch trong thang máy.
Nghĩ đến chuyện xấu hổ hôm đó, tôi theo phản xạ cúi đầu, lảng tránh ánh mắt nhưng rồi lại nghĩ: sau này còn gặp hoài, trốn mãi cũng không được.
Thế là tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu, gượng gạo nở một nụ cười với anh ta.
Phó Trạch vẫn có phản ứng .
Anh ta đứng cạnh tôi, vẻ vẫn lạnh nhạt như thường.
thì…
Xấu hổ là chuyện của riêng tôi vậy.
Ngay sau đó, một đám người ùa vào thang máy.
Phó Trạch chen lấn, đứng sát ngay sau lưng tôi.
Khoảng cách quá gần khiến tôi cảm rõ ràng nhiệt độ cơ thể mùi hương anh ta.
Trên người anh ta có mùi gỗ nhẹ, thanh.
Không biết là nước hoa hãng nào nhưng cực kỳ dễ chịu.
Thật ra hôm đó tôi cũng lờ mờ ngửi thấy mùi này.
Chỉ là ấy không nghĩ ngợi nên cũng bỏ qua.
Còn bây … ấm áp phả lên sau gáy tôi,
cộng thêm mùi hương quen thuộc ấy…
Tất cả khiến ký ức đêm đó ùa rõ mồn một.
Tôi đỏ bừng cả , tai nóng ran.
Tệ thật!
Tôi âm thầm mắng bản trong đầu.
Chỉ là một trò lộn xộn, qua rồi thì , sao tôi vẫn để tâm đến vậy?
Phó Trạch dường như ra tôi có không tự nhiên nên liền nhích sang bên để tạo khoảng cách.
Sau khi một nhóm người bước ra, tôi cuối cùng cũng phào.
Đến tầng làm việc, tôi vội vã trốn khỏi thang máy.
Ngồi được lâu, tôi bất ngờ được tin nhắn Phó Trạch.
[Em sợ tôi đến thế sao?]
Tôi chết lặng, không biết nên trả lời thế nào.
Do việc nên hai người có add WeChat của nhưng gần như nói chuyện.
Tin nhắn gần nhất chắc là nửa tháng khi gửi file việc.
Thấy tôi không trả lời, tin nhắn thứ hai Phó Trạch lại tới.
[Rõ ràng hôm đó em chiếm tiện nghi của tôi, sao lại làm như tôi sắp ăn thịt em vậy?]
Khuôn tôi vừa mới bình thường lại đã đỏ bừng như trái cà chua.
[Không có đâu! Anh hiểu lầm rồi!]
[Chuyện hôm đó thật sự là một tai nạn! Tôi tưởng anh là Giang Thần! Nếu anh thấy khó chịu thì tôi lỗi lần nữa!]
[Làm ơn đừng để trong lòng, tôi cầu đó! Mình gặp hoài, tôi cũng không muốn ngày nào cũng ngượng ngùng…]
[Mình cứ xem như có chuyện được không? Tôi cầu luôn đó!]
Tôi thao thao bất tuyệt rồi gửi thêm mấy sticker khóc lóc cầu đầy đáng thương.
Không biết qua lâu, cuối cùng Phó Trạch cũng trả lời: [Nãy trêu em .]
[Tôi không để bụng đâu. Em cũng đừng nghĩ nhiều quá.]
Tôi phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp lại một chữ: [Được!]