Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Nhưng anh ta vẫn buông bỏ.

lúc đó, Phó Trạch từ xa đi , tay cầm một túi .

“Phó Trạch? cậu lại đến ?”

Giang Thần ngạc nhiên, ánh mắt săm soi anh từ đầu chân.

Phó Trạch chẳng nói gì, đi thẳng gần tôi.

Lúc ấy tôi mới thấy trên tay anh là ăn sáng đã đóng gói.

“Đêm qua, tôi ở với cô ấy.”

Phó Trạch vòng tay lấy vai tôi, kéo tôi sát vào .

Anh Giang Thần, ánh mắt dửng dưng như thể không hề quan tâm đến cơn sốc trong mắt đối phương.

“Cậu… các người?!”

Giọng Giang Thần run rẩy.

Phó Trạch không lời, chỉ xoay người đưa tôi vào trong.

Cạch.

Cửa đóng lại.

Không khí xung quanh anh lạnh đi rệt.

Túi ăn sáng bị anh đặt sang bên cạnh, trên tủ giày.

Anh ép tôi vào cánh cửa sau lưng, đôi mắt đen sâu thẳm chằm chằm không chớp.

“Hôm qua em hỏi tôi một câu, tôi lời được rồi.”

“??”

Tôi ngơ ngác, kịp phản ứng.

Tôi hỏi gì cơ?

“Anh đồng .”

Đồng … gì vậy?

Giây tiếp theo, đôi môi anh phủ xuống, mọi câu hỏi của tôi đều bị nuốt gọn trong nụ hôn.

Tôi mở to mắt, sững người.

Giang Thần ngoài cửa bắt đầu đập mạnh: “Ra ! Noãn Noãn! Em mở cửa anh!”

“Phó Trạch, cậu nói ràng đi! Gì mà ở với nhau đêm qua?!”

“Tôi không ngờ cậu là loại người như vậy! Dám cướp người bạn cùng phòng! Bảo cái hôm chơi trò chơi, cậu hôn cô ấy chẳng hề do dự! Hóa ra đã sớm có từ lâu rồi!”

“Có giỏi thì mở cửa ra! Ra nói ràng!”

Tôi không biết có phải gào của Giang Thần ngoài kia hay không nhưng nụ hôn của Phó Trạch càng mạnh mẽ.

Âm thanh ướt át xen lẫn gấp quấn lấy không khí trong căn hộ nhỏ.

Chắc chắn Giang Thần bên ngoài cũng mồn một.

“Các người đang làm gì vậy?! Phó Trạch! Cậu là khốn! Ôn Noãn là người phụ nữ của tôi! Đm!”

Phó Trạch không thèm để , chỉ siết tôi chặt hơn.

Cơ thể tôi dán sát vào anh, hơi nóng từ người anh truyền sang tôi không ngừng.

Bàn tay anh vuốt dọc sống lưng tôi, chậm rãi, nhẹ nhàng mà lại ám muội đến tận xương.

Không biết từ khi , tôi đã hoàn toàn đắm chìm.

Hai tay vốn đặt trước ngực anh cũng buông lỏng, vòng ra sau lưng, lấy anh.

Môi lưỡi đã chẳng còn là của tôi nữa.

Cảm giác bị theo đuổi, bị chiếm hữu, bị khơi dậy đến từng thớ da toàn thân tôi tê dại.

tôi rơi vào trầm mê hoàn toàn.

Tôi không còn thấy Giang Thần nữa.

Thứ tôi cảm nhận được, chỉ còn lại đôi môi bá đạo của Phó Trạch, là nhiệt độ nóng bỏng, là hơi bao phủ tôi đến tận cùng.

18

Giang Thần cuối cùng cũng rời đi, bên ngoài yên ắng trở lại.

Phó Trạch buông tôi ra.

Tôi dốc, dựa vào ngực anh, rất lâu mới lấy lại nhịp ổn định.

Anh đan hai tay lấy eo tôi, để tôi tựa vào người anh.

“Em… em hôm qua hỏi anh gì vậy?”

Lúc đã bình tĩnh trở lại, tôi đỏ mặt anh, khẽ hỏi.

Phó Trạch khẽ cong khóe môi, đôi môi đỏ mọng ướt át kia y hệt một con hồ ly đực nghiệt.

“Thật sự không nhớ hay giả vờ quên rồi?”

“…”

“Em hỏi anh có muốn đương với em không, không nhớ à?”

Anh ghé trán vào trán tôi, giọng dịu dàng đến mức đáng sợ.

“…”

Toàn bộ ký ức đêm qua ùa về như sóng trào.

Tôi dường như… đúng là đã nói hết mọi chuyện.

Không chỉ là lời đó mà còn những điều còn xấu hổ hơn…

Trời ơi.

“Nhưng mà, Ôn Noãn… em nói thật hay chỉ là mượn anh để đũa Giang Thần thôi?”

“Giống như những nụ hôn trước vậy.”

“Ôn Noãn… em có thích anh không?”

Ánh mắt Phó Trạch bỗng phủ một tầng lo lắng, ngập ngừng bất an.

Anh tôi tôi cũng nghẹn lời không nổi.

“Không thích… hay là chắc chắn?”

“Em…”

“Vậy anh phải làm gì thì em mới chắc chắn?”

Phó Trạch nắm cằm tôi, cúi đầu hôn xuống.

Sau một nụ hôn dài lê thê đầu óc tôi choáng váng, anh lại hỏi: “Có câu lời ?”

“…”

Tim tôi đập loạn cả lên, chẳng nói nổi câu .

“Vẫn à? Vậy thì thêm lần nữa.”

Phó Trạch lại tiếp tục hôn tôi.

Hết lần này đến lần khác.

tôi hoàn toàn mất khả năng phản kháng.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể níu lấy vai anh, run rẩy cầu xin: “Không… đừng nữa.”

“Em… em xác định rồi.”

Phó Trạch tôi, chờ câu lời.

Vẻ mặt anh như muốn nói: Nếu không phải đáp án anh muốn thì anh sẽ hôn tiếp đến khi em nói mới thôi.

“Thích.”

“Là thật .”

Tôi luôn nghĩ Phó Trạch là kiểu người cao ngạo, lãnh đạm, vô cầu vô dục.

Nhưng không ngờ chiếm hữu của anh lại mãnh liệt đến thế.

Vừa rồi, anh gần như muốn nuốt chửng tôi vậy.

Nhưng mà…

Tôi chẳng hề thấy khó .

Trái lại còn cảm thấy tim đập như điên, rung động đến mức không nổi.

Cuối cùng, tôi đã hiểu nghĩa của một cụm từ: “ phản ứng sinh lý.”

Không phải dài tháng rộng nảy sinh tình cảm.

Cũng không phải cân nhắc thiệt hơn.

Chỉ là… anh đứng trước mặt tôi, tôi không thể không muốn lại gần.

Chính là sự thôi thúc không lời đó tôi xác định tôi thích anh.

19

Có lẽ bị kích động quá mạnh mà Giang Thần phát rồ, bắt đầu kế hoạch thù Phó Trạch.

Vài sau, anh ta báo cáo lên công ty, tố cáo Phó Trạch làm lộ bí mật thương mại.

Không biết anh ta moi ở đâu ra một loạt “chứng cứ”:

các đoạn tin nhắn giữa Phó Trạch nhân viên công ty đối thủ cùng với mấy tài liệu bảo mật được là do Phó Trạch gửi đi.

Báo cáo lên cấp trên xong, từ phòng họp bước ra,

Giang Thần mặt mày hả hê, đi thẳng bàn làm việc của Phó Trạch.

“Phó Trạch, xong đời cậu rồi.”

Phó Trạch chẳng nói gì, chỉ lơ đãng liếc anh ta một cái.

Giang Thần cứ nghĩ chỉ cần chờ thêm vài là có thể thấy Phó Trạch xách vali rời công ty.

Nhưng đến chiều, người bị gọi lên phòng nhân sự pháp chế lại chính là Giang Thần.

Ba sau, Giang Thần mặt cắt không còn giọt máu, trở về chỗ làm.

Anh ta bị đuổi việc.

hôm sau, công ty ra thông báo nội bộ,

vạch trần sự thật rằng Giang Thần cố tình làm giả tài liệu, hãm hại đồng nghiệp, thậm chí còn làm rò rỉ thông tin nội bộ của công ty.

“Cậu có biết vụ này lại bị lật mặt nhanh như vậy không?”

Đồng nghiệp ngồi cạnh hạ giọng tám chuyện.

Tôi hơi mờ mịt: “Rốt cuộc là ?”

“Giang Thần ngu ngốc đi bẫy người nhưng không biết Phó Trạch thật ra là thái tử gia của công ty này,

từ trước đến giấu thân phận vào rèn luyện thôi.”

“Cậu nghĩ xem, thái tử mà lại đi lộ bí mật công ty của chính nhà à? Ban lãnh đạo xong đã nghi rồi nên người điều tra . nửa , tất cả lộ tẩy.”

“Giang Thần đúng là tự đạp đổ tương lai của luôn đấy. Quá đã!”

Đồng nghiệp vỗ tay hả hê, còn tôi thì sững sờ hoàn toàn.

Phó Trạch… là con trai của đại cổ đông công ty này?

Tôi lập tức tra lại tên pháp nhân công ty.

Quả nhiên là họ Phó.

Trước tôi chỉ thấy Phó Trạch lạnh nhạt, khó gần, như thể không ai dám bước vào lãnh địa của anh.

Nhưng tôi mới hiểu cái khí chất băng lãnh ấy là anh vốn đã đứng trên đỉnh cao rồi.

20

Ngoài việc Giang Thần tự hủy hoại tiền thì Lâm Duyệt cũng chung số phận.

Chú của cô ta vốn là Tổng Giám đốc bị giáng chức xuống làm trưởng phòng.

Còn cô ta, vốn chỉ là thực tập sinh, không được nhận vào chính thức sau khi hết kỳ thực tập.

Không lâu sau khi Giang Thần bị đuổi, Lâm Duyệt cũng thu dọn rời khỏi công ty, biến mất luôn.

Tôi người khác kể lại rằng Lâm Duyệt Giang Thần không đến được với nhau.

Nhà họ Lâm vốn gia thế giàu có, Lâm Duyệt là tiểu thư chính hiệu.

Còn Giang Thần chỉ là con nhà lao động bình thường.

Nhà họ Lâm khinh thường Giang Thần, nói cô tiểu thư mê mẩn một “thằng đàn ông không có gì trong tay”, ba mẹ cô ta lập tức ra tay ngăn cấm.

Cũng chính vậy mà dù Giang Thần dây dưa với Lâm Duyệt không ràng thì anh ta vẫn không buông tay với tôi.

Bởi trong anh ta, ràng hơn ai hết: Anh ta không làm nổi phượng hoàng bay lên trời.

Thà tìm một cô gái “thích hợp về mặt kinh tế” như tôi mới là lựa chọn tốt nhất.

Hồi đưa anh ta về ra mắt, ba mẹ tôi thương con gái nên đã hứa sau khi cưới, họ sẽ đứng ra mua nhà.

Tức là nếu lấy tôi, Giang Thần sẽ không cần gánh bất cứ áp lực tài chính .

Chỉ việc hưởng thụ.

Nhưng cuối cùng thì ?

Tự tay phá hỏng tất cả.

Tự chuốc lấy kết cục.

21

Tôi Phó Trạch chính thức quen nhau.

Nhưng là không công khai.

Anh là thái tử gia, thân phận đặc biệt.

Trước kia còn là bí mật, bây đã lộ ra nên đương nhiên mỗi có cả trăm, cả ngàn ánh mắt dõi theo.

Tôi ghét cảm giác bị chú nên không muốn công khai.

Phó Trạch tôn trọng lựa chọn của tôi.

Trong công ty, chúng tôi vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, giả vờ không thân thiết.

Những thương ngọt ngào của giai đoạn cuồng nhiệt chỉ khi về nhà mới được thả lỏng hoàn toàn.

Phó Trạch chuyển nhà, mua lại một căn hộ gần công ty, hai đứa dọn về sống chung.

Một tối tan ca về muộn, tôi phát hiện đèn trong nhà không sáng.

“Phó Trạch, anh có ở nhà không?”

Tôi gọi một nhưng không ai đáp lại.

Tôi đang định lấy điện thoại hỏi bên quản lý tòa nhà xem có phải mất điện không thì giây sau, một vòng tay bất ngờ chặt tôi từ phía sau.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tôi từ ngạc nhiên chuyển thành mừng rỡ.

“Phó Trạch, là anh à? Đèn nhà không bật được thế? Bị cúp điện à?”

“Không. Anh cố tình tắt.”

Vừa nói, anh vừa siết eo tôi, vừa nắm lấy tay tôi kéo về phía ngực .

Tôi cảm thấy có gì đó khác lạ, theo phản xạ hỏi : “Anh… làm gì thế?”

“Bất ngờ dành em, em thích không?”

Anh ghé sát, hơi nóng hổi phả vào cổ tôi.

Trong tay tôi, chẳng biết từ khi có thêm một sợi dây xích lạnh buốt bằng kim loại.

Mà cơ thể anh thì nóng rực.

Tôi thử khẽ kéo một cái, yết hầu của anh khẽ run lên, phát ra một rên đầy thỏa mãn.

Giữa bóng tối.

Mặt tôi đỏ tận tai.

Hình như trước tôi từng nói đùa với anh rằng muốn chơi “chủ – tớ play”…

“Thích.”

“Thích đến phát điên.”

Tôi lấy cổ anh, hôn lên.

Sau một hồi hoan ái, Phó Trạch lấy tôi trong , nằm trên giường, giọng khàn khàn gợi cảm đến lạ.

“Lần sau… đến lượt em mặc anh xem.”

Tôi sờ lên vết cắn đỏ nơi yết hầu của anh, cười hỏi: “Anh muốn xem loại ?”

“Bộ nội y ren đêm đó, anh rất thích.”

“Nhưng đổi màu khác sẽ càng tuyệt hơn.”

“Anh thích màu gì?”

“Đừng màu hồng. Phải là đen.”

“Được.”

-HẾT-

Tùy chỉnh
Danh sách chương