Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
kể là hỏi gì, chuyện gì, cô cũng nghiêm túc hỏi kiến tất cả mọi người, bao gồm cả anh.
Tống Khinh Ngữ trở thành người xuất hiện nhiều nhất trong cuộc đời anh, cũng là ánh sáng duy nhất trong thế giới của anh.
Nhưng rồi, anh đã vô số lần căm ghét sự nhút nhát và im lặng của , để đến khi tốt nghiệp, anh chỉ thông qua cuốn sổ lưu bút duy nhất mà có được liên hệ với cô, nhưng lại chưa bao giờ chủ động nhắn tin.
Bởi anh luôn nghĩ, một người tầm thường anh không xứng với Tống Khinh Ngữ.
Sau này, khi ở nước ngoài vừa học vừa trị liệu tâm lý, lần đầu tìm hiểu tin tức về cô, anh nhận được tin cô đã có trai.
Khi ấy, anh lại nghĩ, chỉ cô hạnh phúc, cả đời làm một người khách qua đường trong cuộc đời cô cũng được.
Anh đã gần bỏ, lại tin Tống Khinh Ngữ và trai chia tay.
thế, anh trở về.
Cho tới khi xong lời giải thích của Kỷ Hưng Trạch, cô mới tìm thấy ký ức về anh ở một góc trí nhớ. Nhưng nghĩ tới cậu lớp ngày nào luôn im lặng ít , rồi so với người đàn ông hiện tại – dáng đứng thẳng, đi bàn chuyện hợp tác mà không hề lúng túng – cô vẫn thấy khó tin.
Cô không kìm được thốt cảm khái:
“Thời gian đúng là viện thẩm mỹ tốt nhất. Mấy năm không gặp, anh đã trở đẹp trai rồi.”
cuối của Tống Khinh Ngữ, vành tai anh giác đỏ .
15
Sảnh vô náo nhiệt, người đến đấu thầu rất đông. Hai người vừa bước vào chưa bao lâu, lại có một nam một nữ khác đi vào.
Tống Khinh Ngữ chỉ thấy tiếng động mà vô thức quay lại nhìn về phía cửa, không ngờ ánh mắt lại chạm thẳng vào người vừa tới.
“Tống Khinh Ngữ!”
“A Ngữ?!”
Tiếng kêu đồng thanh khiến những người trong sảnh chú , ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về cửa.
Bị buộc trở thành tâm điểm, Tống Khinh Ngữ khẽ nhíu mày.
Dù sao nhà họ Lục và nhà họ An cũng là hào môn hàng đầu ở Hải Thành, thế mà Lục Dữ Châu và An Chi Ninh đến Thượng Hải lại gây ồn ào đến , chẳng còn phong thái lễ nghi của nhà danh môn.
Sợ bị dính líu, cô không thèm để đến hai người phía sau, xoay người khoác tay Kỷ Hưng Trạch, nhanh chóng bước sâu vào trong sảnh .
Phía sau, Lục Dữ Châu ban đầu ngạc nhiên sao Tống Khinh Ngữ lại xuất hiện ở đây, nhưng sau đó thấy cô khoác tay người đàn ông cạnh rời đi thẳng, cơn giận lập tức bốc , khiến anh ta không còn để tâm tới An Chi Ninh đang ở , mà vội vàng đuổi theo.
“A Ngữ, anh ta là ai? Sao em lại ở anh ta?”
Khi An Chi Ninh vội vã chạy theo kịp, cô ta đã thấy Lục Dữ Châu đuổi kịp Tống Khinh Ngữ, nắm chặt cổ tay cô và chất vấn .
An Chi Ninh không gì, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người đang khoác tay nhau, rồi khóe môi hiện đầy vẻ mỉa mai.
“Còn có thể là gì nữa? Chắc chắn là sau khi chia tay anh cô ta đã bám lấy người khác. Nếu không, với thân phận của cô ta, sao có thể vào được sảnh đấu thầu này?”
Giọng điệu cô ta đầy chắc chắn, hoàn toàn không nhận ra gương mặt Lục Dữ Châu đã tối sầm lại, cũng ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh khi nhìn .
Nhà họ Tống là tộc giàu nhất Thượng Hải, Tống Khinh Ngữ là tiểu thư độc nhất của tộc ấy, lại phải bám người khác mới vào được sảnh sao? Hai kẻ này rốt cuộc từ đâu ra mà ngu ngốc đến ?
Nếu cả con gái nhà giàu nhất cũng dựa dẫm mới được tham đấu thầu, còn ai đủ tư cách nữa?
Nhưng có trò vui để xem, chẳng ai buồn nhắc nhở họ.
Trong đám đông, Tống Khinh Ngữ vừa cau mày, Kỷ Hưng Trạch cạnh đã lạnh mặt, đưa tay nắm chặt cổ tay Lục Dữ Châu.
giây tiếp theo, Lục Dữ Châu cảm nhận được một lực mạnh truyền đến, có lẽ không ngờ Kỷ Hưng Trạch lại ngờ ra tay anh ta sơ suất, suýt bật tiếng kêu đau.
Thấy anh ta vẫn không chịu tay Tống Khinh Ngữ, giọng lạnh lùng, vô cảm của Kỷ Hưng Trạch vang :
“ tay.”
Âm điệu sắc lạnh khiến Lục Dữ Châu giác rùng . Anh ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Thấy , An Chi Ninh không khỏi xót xa, lập tức chỉ tay vào mặt Kỷ Hưng Trạch mắng:
“Anh bọn tôi là ai không? Dám đối xử , tin không tôi khiến hai người mất chỗ đứng lập tức!”
Lục Dữ Châu tuy không tiếng, nhưng ánh nhìn lóe sự hiểm độc, cộng với việc anh ta chưa từng ngăn cản lời lẽ vô lễ của An Chi Ninh, đủ để thấy suy nghĩ của anh ta cũng chẳng khác gì cô ta.
Tống Khinh Ngữ bật cười khẽ, trước tiên vỗ nhẹ tay Kỷ Hưng Trạch ra hiệu anh .
Dù có không cam lòng, nhưng thấy cô gật đầu, anh vẫn lời thả tay.
Thấy phản ứng này, sắc mặt Lục Dữ Châu mới dịu đi đôi , An Chi Ninh cũng tưởng họ sợ hãi mềm mỏng.
Anh ta bày ra dáng vẻ si tình, vừa định mở miệng giây sau, Tống Khinh Ngữ đã gỡ chiếc trâm cài ngực, thẳng tay đâm về phía anh ta.
Lục Dữ Châu vẫn ung dung, tin chắc cô sẽ không nỡ ra tay thật, cho rằng cô chỉ làm bộ để dọa.
“A Ngữ, anh – Aaa!”
Anh ta vừa được nửa , chiếc trâm đã đâm mạnh vào mu bàn tay, cơn đau ngờ khiến lực ở tay mất hết, cô ra.
Tống Khinh Ngữ lập tức lùi lại, tránh cú đánh của An Chi Ninh khi thấy cô làm bị thương người, rồi “chát” một tiếng, tát thẳng vào mặt đối phương.
Trên gương mặt trắng trẻo của An Chi Ninh lập tức hằn rõ dấu tay, ánh mắt đầy kinh ngạc, không tin nổi Tống Khinh Ngữ lại dám động thủ.
“Tống Khinh Ngữ, cô–”
Khác với vẻ tức giận và hoảng loạn của cô ta, Tống Khinh Ngữ chỉ bình thản, thể vừa rồi chỉ là một chào.
Cô đưa Kỷ Hưng Trạch một tờ giấy, rồi chậm rãi lấy một tờ khác lau cổ tay , ánh mắt nhìn xuống mang theo vài phần mỉa mai:
“Các người? Chẳng lẽ là nhân vật quan trọng lắm sao?”
Nụ cười châm biếm nơi khóe môi khiến mắt Lục Dữ Châu đỏ bừng, nhưng toàn bộ cơn giận lại dần nguội lạnh bởi tiếp theo của cô:
16
“Hai kẻ đi đấu giá, mà cả đối thủ của là ai cũng không – thật là ngu ngốc.”
“Đối thủ đấu giá?”
Lục Dữ Châu và An Chi Ninh lập tức nhớ lại tài liệu nhận được, nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, cuối cũng nối liền hình ảnh Kỷ Hưng Trạch với thông tin về nhị công tử nhà họ Kỷ – tộc giàu thứ hai Thượng Hải, chỉ sau nhà họ Tống.
Nhà họ Lục và nhà họ An tuy ở Hải Thành thuộc hàng nhất nhì, nhưng so với nhà họ Tống và nhà họ Kỷ vẫn chẳng đáng gì.
này, Kỷ Hưng Trạch – người từ nãy ngoài “ tay” ra vẫn im lặng – mới lần nữa mở miệng:
“So với hỏi tôi có các người là ai không, chi bằng hỏi người cạnh xem chúng tôi là ai?”
“Chúng tôi” — hai chữ này lập tức khiến Lục Dữ Châu và An Chi Ninh sững sờ đứng tại chỗ.
anh ta là… không chỉ anh ta, mà Tống Khinh Ngữ cũng tham buổi đấu thầu này sao?
Những người tham đấu thầu khác rõ ràng không khớp với Tống Khinh Ngữ, người duy nhất còn lại chính là… đại tiểu thư Tống – con gái độc nhất của nhà họ Tống, tộc giàu nhất Thượng Thành.
Nhận ra điều này, sắc mặt của Lục Dữ Châu và An Chi Ninh lập tức trắng bệch. Khi quay đầu lại, thấy xung quanh toàn là ánh mắt hả hê đang nhìn họ, hai người mới hiểu ra — hóa ra chính họ mới là trò cười bị mọi người vây xem.
Mặt Lục Dữ Châu khi xanh khi đỏ, chẳng còn tâm trạng nào ở lại đấu giá, lập tức luống cuống rời khỏi hội trường.
Thấy anh ta bỏ đi, An Chi Ninh hằn học liếc Tống Khinh Ngữ một cái, rồi cũng vội vã đuổi theo.
Tống Khinh Ngữ bắt gặp ánh mắt đầy ghen ghét đó, nhưng cũng chẳng mấy bận tâm. Dù gì An Chi Ninh cũng chẳng phải lần đầu đối địch với cô.
Chỗ dựa duy nhất của An Chi Ninh chẳng qua là nhà họ An và cuộc hôn nhân liên minh với Lục Dữ Châu. Nhưng Lục Dữ Châu có thể đồng đính hôn với An Chi Ninh khi vẫn còn yêu cô, một khi lợi ích An Chi Ninh mang lại không còn bao nhiêu, anh ta tự khắc sẽ bỏ rơi để chọn người khác.
Còn nhà họ An? Thậm chí cô không ra tay, chỉ họ người mà An Chi Ninh đắc tội là nhà họ Tống, người đầu tiên vứt bỏ cô ta chắc chắn sẽ là chính nhà họ An.
Nhưng này, điều Tống Khinh Ngữ quan tâm nhất chính là buổi đấu giá.
Đúng trò hề này vừa khép lại, ban tổ chức cũng bước sân khấu. Cô chỉ nhàn nhạt liếc về phía chiếc đã chở hai người kia chạy thẳng đi, không gì, chỉ âm thầm gạch bỏ họ khỏi danh sách trong đầu.
Cuộc đấu giá diễn ra gay cấn, nhưng cuối Tống Khinh Ngữ vẫn thuận lợi giành được án.
Trên đường về, vẫn là Kỷ Hưng Trạch lái đưa cô. bon bon chạy, lần này chính anh là người phá vỡ sự im lặng:
“Em vẫn còn thích anh ta sao?”
hỏi ngờ khiến Tống Khinh Ngữ ngẩn ra một mới phản ứng được anh đến ai, lập tức lộ vẻ đắc dĩ:
“Anh lấy đâu ra kết luận đó ?”
“Anh tưởng em đồng buổi xem mắt này là hắn sẽ đến, mới kéo anh đến để chọc tức.”
Dù mới gặp, thái độ cô dành cho anh không mấy thân thiện, và sau đó với Lục Dữ Châu cũng chẳng khác gì, nhưng anh vẫn không khỏi suy đoán — nếu cô không nhớ gì về anh, lại có phản cảm ban đầu, tại sao vẫn đồng xem mắt?
“Là dì em đề nghị, em mới đi thử thôi. Nhưng em không có thói quen trong lòng vương vấn một người lại tiếp xúc với người khác. Tiêu chuẩn của em với nửa kia là phải chung thủy, bản thân em cũng sẽ giữ nguyên tắc đó.”
Có lẽ chuyện xảy ra ở buổi đã kéo gần khoảng cách, này Tống Khinh Ngữ cũng kiên nhẫn trả lời.
Hai người vừa trò chuyện lơ đãng vừa đi, chẳng mấy chốc đã dừng trước biệt thự nhà họ Tống.
Cô vẫy tay chào tạm biệt rồi quay vào. Nhưng khi gần tới cửa, bước chân cô bỗng khựng lại. Ngoái đầu, thấy anh vẫn đỗ nguyên, chưa khởi động.
Cô quay lại gần, cửa kính hạ xuống, để lộ gương mặt góc cạnh nhưng không hề tạo cảm giác xa cách. Anh chớp mắt, ánh nhìn mang nghi hoặc:
“Cô… Tống, còn chuyện gì sao?”
“Là học với nhau, không khách sáo đâu. Sau này anh cứ gọi em là Khinh Ngữ là được.” ra sự ngập ngừng trong cách anh xưng hô, cô mỉm cười. “Nhưng em đồng xem mắt chỉ dì, chứ không thực sự định bắt đầu một mối quan hệ mới. tạm thời… chúng ta cứ làm trước đã.”
rồi, cô lại vẫy tay, tự nhiên chào một người bình thường:
“Trên đường về nhớ lái cẩn thận.”
Nhìn bóng dáng cô dần biến mất sau cánh cổng biệt thự, khóe môi anh khẽ cong, để lộ một nụ cười nhạt.